Ngày mai, Bạch Cẩm Sương đang định đi qua bên cuộc thi trang sức Thế Kỷ, kết quả Annie lại nói với cô: "Cẩm Sương, trang sức Hoàng Thụy lại cử người đến rồi!" Bạch Cẩm Sương khẽ cau mày: "Bọn họ đây là giở trò quỷ gì vậy?" Nói bọn họ nếu muốn hợp tác, lần trước làm sao có thể cử người như vậy đến đây, nói là không muốn hợp tác. Kết quả lần này bọn họ lại đưa người đến, Bạch Cẩm Sương thực sự vẫn buồn bực. Cô suy nghĩ một lúc, nói với Annie: "Cô đi xem rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì, cẩn thận đối ứng, nếu như có chuyện gì không nắm chắc được gửi tin nhắn cho tôi!" Annie gật đầu. Bạch Cẩm Sương lái xe đi đến nơi tổ chức cuộc thi trang sức Thế Kỷ. Cũng trong lúc đó. Vân Yến lái xe đi đến phòng làm việc của Trang sức đá quý Tư Huyền, cô ấy sau khi từ công ty đi ra, liền mơ hồ có cảm giác rất nguy hiểm, cô cảm thấy hôm nay mí mắt liên tục nháy. Khi cách Trang sức đá quý Tư Huyền chỉ còn nửa đường, cô cuối cùng cũng tìm được loại nguồn cơn của cảm giác xấu này, chính là một chiếc xe phía sau cách mình không xa, chiếc xe kia không biết theo dõi cô bao lâu rồi! Vân Yến rùng mình, bỗng tăng tốc độ. Cô cũng không phải là cô gái rụt rè, cái gì cũng không hiểu như trước nữa, lúc trước cô thần tượng Bạch Cẩm Sương. Sau đó Bạch Cẩm Sương biến mất, cô hình như bỗng chốc trưởng thành, tính tình càng lúc càng giống Bạch Cẩm Sương lúc trước. Đặc biệt là về mặt tự lực tự cường, bây giờ tình huống này, gọi người ngoài cứu, không bằng cứu chính mình. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp Trong xe phía sau, một đôi nam nữ nhìn thấy Vân Yến tăng tốc độ, người đàn ông hơi thay đổi sắc mặt: "Không được, cô ta nhận ra chúng ta rồi." Người con gái cau mày nói: "Vậy thì làm sao bây giờ? Chúng ta còn chưa ra tay, nếu không mau chóng đuổi theo, để cô ta đi đến Trang sức đá quý Tư Huyền thì không xong rồi!" Người đàn ông mặt âm trầm: "Bây giờ ra tay, trên đường quá nhiều xe, dễ gây loạn lớn!" Người con gái sắc mặt hơi thay đổi, cuối cùng hít một hơi thật sâu: "Vậy cũng phải nhanh chóng ra tay, cô ta phát hiện chúng ta, sau đó chỉ sẽ là càng khó ra tay. Bây giờ nhân cơ hội cô ta hoảng loạn, giữ cô ta lại, nhiệm vụ của chúng ta coi như là hoàn thành rồi, nếu không đến lúc chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, một đồng tiền cũng không nhận được, lại gây ra loạn lớn, đây không phải là còn có Dư Thiên Thanh sao!" Nghe thấy lời của cô gái, người đàn ông con mắt lóe lên, bỗng nắm chặt vô lăng: "Được, nghe theo cô!" Vân Yến lúc này còn không biết, hai người trên xe phía sau đã có một quyết định điên cuồng. Cô càng không biết, Dư Thiên Thanh không ở công ty ngăn cản cô đi tới Trang sức đá quý Tư Huyền, mà định ở trên đường cô đi ra tay. Nhìn thấy chiếc xe phía sau không ngừng áp sát, phía trước lại là đèn đỏ, dừng rất nhiều xe. Vân Yến sắc mặt càng khó coi. Trong xe phía sau, người con gái giục người đàn ông: "Nhanh lên, nhân lúc bây giờ đèn đỏ, xông lên đâm vào đuôi xe! Người đàn ông không ngờ người con gái lại có ý định này, anh ta nhìn người con gái: "Chúng ta không làm người trong xe bị thương sao?" Người phụ nữ nhìn người đàn ông giống như là ngu xuẩn vậy: "Xảy ra tại nạn xe hơi, chúng ta kiếm cơ ngăn cô ta lại, người giữ lại là được rồi. Yêu cầu của Dư Thiên Thanh chỉ là không để cho đối phương đi Trang sức đá quý Tư Huyền, lại không muốn làm đối phương bị thương, ngộ nhỡ thực sự làm bị thương, Dư Thiên Thanh không trả viện phí, nói không chừng chúng ta còn phải tự đền tiền! Anh hơi dùng lực một chút, đầm vào xe phía trước của cô ta, cho dù là sượt qua thôi cũng được, đến lúc đó, tai nạn liên hoàn này cô ta muốn đi cũng không đi được!" Nghe thấy lời của người phụ nữ, người đàn ông cảm thấy rất có lý, anh ta nhìn càng lúc càng gần đuôi xe, nghĩ đến việc Dư Thiên Thanh bảo đảm trả một số tiền lớn, xông thẳng phía sau xe của Vân Yến. Vân Yến cho rằng, đối phương chắc tìm chỗ vắng người để ra tay, cô lái xe nhanh hơn một chút, chú ý cẩn thận một chút là được. Nhưng mà, cô dự tính, cũng không tính được đối phương thừa dịp đèn đỏ mà đâm vào. Càng gay go hơn, xe của cô trực tiếp đâm vào chiếc xe dài phía trước, sượt đến một chiếc xe Roll-Royce phía trước. Vân Yến tức giận mặt tái xanh, cô trong đầu bây giờ chỉ có một suy đoán, chiếc xe phía sau thiếu đạo đức nhất định là Dư Thiên Thanh phải tới. Dư Thiên Thanh không muốn để cho cô đi Trang sức đá quý Tư Huyền, không chỉ ở công ty trăm phương nghìn kế bôi đen Trang sức đá quý Tư Huyền, vì không muốn để công ty hợp tác với Trang sức đá quý Tư Huyền. Hiện tại, lại còn tấn công cô, cô chỉ là một cô gái nhỏ ở một nơi khác đến, còn cho rằng ở thành phố Trà Giang mấy năm, liền có thể ngông cuồng như vậy sao? Vân Yến mặt trầm xuống, mở cửa xuống xe. Một phút trước, bên trong chiếc xe Rolls-Royce phía trước Vân Yến, Tuấn Minh Nghĩa vừa lái xe vừa lén nhìn Sở Tuấn Thịnh: "Tổng giám đốc Sở, anh tại sao lại muốn đi đến Trang sức đá quý Tư Huyền vậy?" Lúc trước khi anh ta nói, Sở Tuấn Thịnh dáng vẻ còn là tự anh một mình đi xem. Kết quả, hôm nay vừa đến công ty, anh ta biết được mình phải đi đến Trang sức đá quý Tư Huyền, liền tâm huyết dâng trào, muốn cùng đi. Tổng Minh Nghĩa trong lòng tuy buồn bực nhưng Sở Tuấn Thịnh từ trước đến giờ chính là tính cách như vậy, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn tự mình lái xe. Tổng Minh Nghĩa vốn tưởng rằng thân là công ty thứ hai Trang sức đá quý ở Thành phố Trà Giang, Sở Tuấn Thịnh tự mình đi đến Trang sức đá quý Tư Huyền đàm phán, đã rất nể tình rồi. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn có thể đàm phán hợp tác thành công với Trang sức đá quý Tư Huyền, nói không chừng, sau này còn có cơ hội gặp nhà thiết kế Tần Minh Huyền thần bí nữa! Anh ta vừa tưởng tượng viễn cảnh tốt đẹp trong tương lại, một bên hỏi Sở Tuấn Thịnh. Kết quả, Sở Tuấn Thịnh nói với anh một câu: "Trực giác!" Tống Minh Nghĩa bĩu môi, hiếm thấy anh ta nói một câu: "Sếp, anh làm ăn kinh doanh đều dựa vào trực giác sao?" Nếu thực sự dựa vào trực giác, công ty sớm phá sản rồi! Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp Sở Tuấn Thịnh liếc nhìn anh ta một cái: "Tống Minh Nghĩa, tôi còn tưởng trước đây không nhìn thấy anh nói nhiều như vậy, tôi bây giờ muốn ra ngoài đi một chút, không được à!" Tổng Minh Nghĩa nét mặt co rúm: "Tôi không nói không được!" Sở Tuấn Thịnh thiếu kiên nhẫn giơ tay: "Anh có được hay không tôi cũng không quan tâm, nhìn đèn xanh đèn đỏ, sắp đèn xanh rồi." Tống Minh Nghĩa không nói gì, trong lòng nhẫn nhịn, ai nói không được chứ, đây là liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của người đàn ông, ông chủ, anh cũng đừng tùy tiện nói xấu người ta! Anh ta nhìn đèn xanh rồi, vừa muốn đi lại cảm giác được đuôi xe bị đâm một phát. Tống Minh Nghĩa và Sở Tuấn Thịnh nhìn nhau sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía gương chiếu hậu. Tống Minh Nghĩa mím môi nói: "Tổng giám đốc Sở, hình như có người đâm phải xe của chúng ta!" Sở Tuấn Thịnh nhìn anh ta một cái: "Hừ...hình như...anh thấy đây là hình như sao?" Tổng Minh Nghĩa đành nói: "Là có người đâm vào xe của chúng ta!" Lúc này, anh ta nhìn thấy Vân Yến xuống xe, lập tức nói: "Còn là một người phụ nữa!" Sở Tuấn Thịnh nhíu mày: "Đi, đi xuống xe xem xem!" Tống Minh Nghĩa nhìn biểu cảm của Sở Tuấn Thịnh không chê chuyện lớn muốn xe náo nhiệt, liền không nói gì: "Tổng giám đốc Sở, chúng ta hẹn thời gian với Trang sức đá quý Tư Huyền rồi, đến trễ không hay!" Sở Tuấn Thịnh đang định mở cửa xe, nghe nói như thế liền nói: "Tôi nói Tổng Minh Nghĩa, bây giờ làm sao cậu nhiều chuyện vậy chứ, tôi xuống xem một chút, có thể lãng bao nhiêu thời gian, hơn nữa người khác đâm vào xe của tôi, lẽ nào không cần bồi thường sao?" Tổng Minh Nghĩa khóe miệng co lại: "..." Tình cảnh này anh ta còn đang để ý đến cái này hả! Chỉ có điều, Sở Tuấn Thịnh muốn xem náo nhiệt Tổng Minh Nghĩa cũng không ngăn được. Anh ta theo Sở Tuấn Thịnh xuống xe, đã nhìn thấy Vân Yến đi gõ vào cửa sổ xe phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]