Cảnh Hạo Đông liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt sáng lên và nói: “Tôi cũng muốn thế, chỉ có điều nếu tôi thật sự xuống đây với bộ dạng đó thì e là Tu Nhân sẽ đánh tôi, chê tôi làm bẩn mắt của cô!”
Anh ta nói xong thì nhìn sang Trần Minh và nói: “Anh ra ngoài mua ít đồ ăn đi!”
Trần Minh gật đầu, hiểu ý rời khỏi.
Đương nhiên anh ta biết lúc này không phải Cảnh Hạo Đông thật sự muốn ăn gì đó mà là Cảnh Hạo Đông không muốn anh ta ở lại đó nghe họ nói chuyện với nhau.
Chỉ có điều Trần Minh cũng đã đi mua cho Cảnh Hạo Đông một phần cháo bổ dạ dày thật vì dù gì thì hai ngày nay anh ta cũng chưa ăn gì, phải ăn chút cháo lót dạ trước.
Bạch Cẩm Sương không chủ động mở lời, cô bình thản ngồi ở đó, đợi Cảnh Hạo Đông chủ động trải lòng.
Có những lúc khi có người ép thì mình lại không muốn nói ra những chuyện khiến bản thân phải đau lòng nhưng thật ra chỉ cần thử nói tự nói ra thì bạn sẽ phát hiện bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lúc buồn rầu cũng có thể thông qua việc bộc bạch để chia sẻ đôi phần với người khác.
Cảnh Hạo Đông im lặng một lúc lâu, dường như lúc đó mới chuẩn bị xong tâm lý, anh ta nói: “Nhà thiết kế Bạch, cô đoán rất đúng, Lâm Kim Thư... Hôm đó đúng là cô ấy đã bảo tôi sau này đừng đến bệnh viện nữa. Hơn nữa... Thái độ của cô ấy đối với Lâm Thanh Tuấn rất thân mật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166173/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.