Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cầm Sương nghe vậy thì không hiểu sao cô thấy khó chịu vô cùng: “Chắc là ông Tống yêu vợ lắm. Em nhớ ngày hôm đó khi ông ấy thấy em giống vợ của ông ấy thì đã phản ứng dữ dội lắm”.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Chú Tống rất yêu dì Đỗ. Dì Đỗ đã đi nhiều năm như vậy nhưng chú ấy cũng không dự định kết hôn lần nữa”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cảm thấy có một nỗi u sầu không thể giải thích được, thật đáng tiếc khi một cặp đôi yêu nhau như vậy mà chỉ vì đứa con lại khiến cả gia đình tan nát. Thật sự quá đáng tiếc.
Đột nhiên Mặc Tu Nhân hỏi: “Cẩm Sương, em có muốn đi tìm bố mẹ ruột của em không?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bạch Cầm Sương sững sờ, bật cười: "Em không cần như vậy.”
Bạch Cẩm Sương mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ngày đó bọn họ đã bỏ rơi em trong trời tuyết, sợ rằng họ không muốn nhìn thấy em nữa. Vậy em cần gì phải tìm họ chứ? Xem họ còn có thể ghét em như thế nào nữa? Em không cần, cả đời này em chỉ cần tình thương của mẹ là đủ rồi. Dù mẹ đã qua đời nhưng tình thương mà mẹ dành cho em cũng đủ rồi”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166172/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.