Cảnh Hạo Đông cạn lời: “Tôi hỏi là hoa huệ dạ hương của cậu có từ đầu, còn đáng giá khiến cho cậu - một kẻ vạn năm không đăng nhật ký lại đăng một bài trong nhật ký! Hơn nữa, tôi nhớ rằng cậu không phải đã chuẩn bị hoa hồng màu đỏ và màu xanh dương được vận chuyển bằng máy bay tới sao?”
Quả thật anh ta nhớ rất kỹ, kế hoạch của Mặc Tu Nhân, là ở giữa biển hoa hồng màu đỏ và màu xanh dương sẽ thổ lộ mà.
Anh còn sợ Bạch Cẩm Sương không thích ứng được, đặc biệt chọn ở trong nhà.
Mặc Tu Nhân khẽ hừ một tiếng, giọng nói khó hiểu mà bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp: “Hoa huệ dạ hương là Bạch Cẩm Sương tặng đó, về phần hoa hồng màu đỏ và màu xanh dương đều ném rồi, không cần mấy thứ giả tạo này nữa, tôi vẫn thổ lộ thành công như thường!”
Cảnh Hạo Đông có hơi khiếp sợ, khi anh ta nhìn thấy trong nhật ký của Mặc Tu Nhân, đã cảm thấy có chút không thích hợp rồi, bây giờ lại nghe thấy Mặc Tu Nhân nói hoa huệ dạ hương ấy từ đâu mà có, trong nháy mắt anh ta cảm giác được mình đã hiểu được gì đó.
Giọng nói của anh ta mang theo vẻ nhiều chuyện vô cùng: “Hoa huệ dạ hương màu trắng là thiết kế sư Bạch đặc biệt mua tặng cho cậu sao?”
Mặc Tu Nhân cười châm chọc, lười biếng tiếp tục tán gẫu với anh ta: “Không phải sao, không lẽ mua cho cậu? Rốt cuộc là cậu có gì muốn nói!”
Cảnh Hạo Đông với giọng nói mang ý cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166049/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.