Mặc Tu Nhân nói rồi còn nhìn thoáng qua quản gia, lần đầu tiên quản gia rõ ràng nhìn thấy được trong mắt của Mặc Tu Nhân sự đắc ý và khoe khoang.
Ông đột nhiên lập tức có phần hiểu ra, vì sao tâm trạng của Mặc Tu Nhân bỗng nhiên trở thành tốt như vậy. Quản gia là một người thông minh, ông cười rồi lên tiếng: “Hóa ra là bà chủ tặng, tôi nói rồi mà, bó hoa này sao lại xinh đẹp như vậy chứ, mờ ảo còn mang theo linh tính! Khiến cho tâm trạng người xem tốt lên!”
Nói thật chứ, rắm cầu vồng mà quản gia thổi quả thật có hơi quá.
Kết quả, Mặc Tu Nhân còn vô cùng tán thành gật đầu: “Ông có mắt tinh tường đấy!”.
Đôi môi của quản gia co quắp hai cái, nhìn thấu với chả không thấu.
Người đang yêu đương ấy à, chỉ số thông minh thật sự chẳng thể nào so được với cả người bình thường.
Ông đắn đo một chút, bèn hỏi: “Ông chủ, ngài có đói bụng không, lát nữa có muốn ăn chút gì không, bây giờ tôi cho người chuẩn bị ngay!”
Mặc Tu Nhân nghe nói thế, tay đang cắm hoa dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn thoáng qua quản gia: “Lúc trước tôi bảo ông dọn dẹp hoa hồng mà vận chuyển bằng máy bay tới, ông ném chúng ở đâu rồi?”
Quản gia có hơi bất đắc dĩ: “Bị xe rác chở đi rồi!”
Phải biết rằng, Mặc Tu Nhân ban ngày để cho ông trang trí, biển lầu một trong nhà thành biển hoa, nói là muốn cùng Bạch Cẩm Sương trải qua một đêm Thất tịch.
Kết quả, khi mà sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166048/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.