Vương Tư Ngôn lắc mạnh đầu mình vài cái, tay day day thái dương. Cơn đau dần dần được xoa dịu, ống điện trên tay cũng từ từ trở lại trạng thái đầy. Anh thở ra một hơi, nhíu mày một cái mà vẫn chưa tỉnh táo vì hơi men trong người.
Chiêu Thần vẫn chưa ổn định được hơi thở, nhìn anh với vẻ mặt uất ức.
"Chú có biết mình vừa làm gì không vậy?"
Anh đập tay vào đầu mình mấy cái, mới nhớ ra vừa rồi mình đã hôn cô. Đầu anh đau như búa bổ, mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ lúc ấy người mình nóng như lửa đốt, kiểm soát không được. Chiêu Thần cũng không có ý muốn trách anh, chỉ là bản thân bị bất ngờ quá, phản ứng không kịp nên có chút ngượng ngùng.
"Thôi bỏ đi. Không sao là tốt rồi."
"Để tôi lái xe đưa chú về nhà."
Vương Tư Ngôn hơi ngẩn ra, nhìn sang Chiêu Thần.
"Em biết lái?"
Cô cau mày nhìn anh, lúc này mới nhận ra trên người anh có mùi rượu. Lái xe cũng là do anh dạy cô lái, vậy mà bây giờ anh lại hỏi cô. Có lẽ sau cơn đau do bị Nhục Chi Độc hành hạ, tâm trí của anh vẫn chưa ổn định hoàn toàn. Người anh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mát lạnh nhưng rõ ràng là đang thấy nóng. Chiêu Thần khom người đến gần, nhìn ngay phải cổ áo sơ mi của Vương Tư Ngôn rồi ngẩng đầu lên.
"Chú uống rượu sao?"
Anh né tránh cái nhìn của cô, tỏ ra xa cách rồi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543256/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.