Vương Tư Ngôn đưa mắt nhìn, thấy cô gái bé nhỏ bên cạnh mình lại bắt đầu mít ướt. Khẽ thở dài một hơi, cuối cùng dáng vẻ lạnh lùng của anh cũng bị bộ dạng này làm cho khuất phục. Anh dang tay ra, ôm Chiêu Thần vào lòng, cúi đầu xuống đưa tay lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má của cô.
"Không được làm như vậy nữa. Có hiểu không?"
Cô gật gật đầu, vùi đầu vào sâu hơn để cảm nhận hơi ấm từ nơi lồng ngực của anh.
Sau khi lên phòng, Vương Tư Ngôn tắm rửa thay quần áo rồi ngã lưng trên giường, chợt nhớ đến lúc mình và Chiêu Thần ở trong xe. Anh không nghĩ rằng mình sẽ hôn cô, vì lúc ấy anh chỉ thấy bản thân mình rất nóng, rất khó chịu, cổ họng khô khốc không có thứ gì để lắp đầy. Cảm giác đôi môi ấy chạm vào, mát lạnh mà mềm mại khiến người ta chẳng muốn dứt ra chút nào.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Vương Tư Ngôn ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo ngủ, nghe thấy giọng của Chiêu Thần.
"Chú ơi. Tôi... tôi vào một lát được không?"
Anh thở dài, không biết là cô lại gây ra rắc rối gì. Lúc mở cửa ra, Vương Tư Ngôn thấy Chiêu Thần ôm một cái gối màu đỏ rượu, mặc cái váy ngủ màu trắng dài tay, nhìn anh áy náy.
"Đèn ngủ phòng tôi hỏng rồi. Tôi sợ tối."
Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, không biết nghĩ gì trong đầu, im lặng một lúc rồi lại nói.
"Tối thì có sao? Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543254/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.