Lúc Chiêu Thần giật mình dậy đã không thấy Vương Tư Ngôn bên cạnh, cái gối được để lại vị trí cũ khiến cô thấy hơi lo. Cô không nghĩ rằng anh sẽ biết, cũng không nghĩ được nếu như anh biết thì muốn làm gì.
Cô dụi mắt ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu. Còn mấy bậc thang nữa mới đến phòng bếp, vậy mà đã có một mùi thơm thoảng qua cánh mũi. Phòng bếp và phòng khách thông nhau, nên khi Chiêu Thần đi xuống thì nhìn thấy bộ sô pha đầu tiên, nhìn sang bên trái thì thấy Vương Tư Ngôn ở đó. Bình thường cô cũng ăn được các món của người giúp việc nấu, nhưng thích ăn món do anh làm hơn, đặc biệt là điểm tâm sáng.
Anh thường bảo với cô bữa sáng rất quan trọng, vậy nên nó luôn do chính tay anh nấu và chuẩn bị nguyên liệu. Chiêu Thần rón rén, còn định làm anh giật mình nhưng đã bị anh phát hiện ra trước.
"Dậy rồi à? Qua bàn ngồi đi."
Cô ngẩn ra hồi lâu rồi ngoan ngoãn đến bên bàn ngồi xuống. Đã 20 tuổi rồi, dù sao cũng đã trở thành một thiếu nữ, không còn bé bỏng như ngày xưa nữa, nhưng chuyện nhà hầu như Chiêu Thần không làm được gì nhiều. Việc giặt giũ, dọn dẹp, lau chùi gì đó đều đã do một tay người giúp việc làm, nấu ăn thì bọn họ và Vương Tư Ngôn thay phiên nhau nấu.
Không phải cô không muốn nhúng tay vào bếp, mà là vì người chú này vốn chẳng cho cô làm.
"Chú cần tôi giúp không?"
Chiêu Thần ở bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543253/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.