Chiêu Thần ngẩn ngơ, chớp mắt một cái đã bị ánh mắt của Vương Tư Ngôn hớp hồn. Anh nghẹn lời, dường như nhận ra bản thân mình có chút kích động nên đã quay mặt đi nơi khác, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô tắt máy, đóng laptop lại rồi nói.
"Chú không muốn thì thôi, tôi sẽ tìm cách khác."
"Tại sao phải tìm cách khác?"
"Hả?"
Vương Tư Ngôn chống tay xuống bàn, nghiêng người để tầm mắt của cô chỉ đổ dồn về phía anh. Anh nhìn cô, hỏi.
"Bây giờ ở cạnh tôi không tốt sao? Em gấp gáp muốn tìm cách giải độc vậy à?"
"Tôi chỉ muốn thấy chú khoẻ mạnh thôi. Tôi cũng không thể ở bên cạnh chú mãi được, đúng không?"
Chiêu Thần nói rồi đứng dậy định đi lên lầu.
"Chú cũng phải có gia đình mà."
Vương Tư Ngôn nhìn cô, nét mặt hơi khựng lại, im lặng một chút rồi nhếch môi cười nhạt. Anh không nói thêm gì, đứng dậy rồi quay người rời đi. Chiêu Thần hé môi ra, không phản ứng kịp, đợi đến lúc anh đi ra khỏi cửa mới hỏi.
"Này. Chú đi đâu vậy?"
Không có tiếng trả lời, cô cũng không rõ anh bị làm sao, chỉ còn âm thanh của động cơ xe từ từ rời khỏi nhà. Từ lúc Vương Tư Ngôn rời khỏi nhà đến bây giờ đã là 2 tiếng đồng hồ, Chiêu Thần không biết anh đã đi đâu, cũng không có cách nào liên lạc được vì điện thoại của anh đã ở trong phòng.
Cô không nghĩ rằng chỉ vì mấy lời nói của mình mà khiến anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543258/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.