"Tôi... Không phải tôi không nhìn thấy. Chỉ là... Nhìn lại những gì tôi có và nỗ lực, thật sự so với Vu Vi Vũ chẳng là gì cả."
Cô cảm thấy mình không đủ dũng khí để ở bên cạnh một người trải đời và quá hoàn hảo như Vi Vũ. Một người ra đời từ rất sớm làm lụng đủ mọi ngành nghề, nhưng chưa từng bị những xa hoa phù phiếm mê hoặc. Những gì mà cô có được bây giờ, cũng là do một tay anh nâng đỡ. So với anh, Lạc Kỳ thấy mình giống một người đang dựa dẫm và trông chờ vào người khác.
Anh tốt với cô, chưa từng than phiền rằng cô là người tính khí thất thường hay cằn nhằn cô không biết dọn dẹp nhà cửa. Anh luôn là người để ý đến sở thích và sức khoẻ của cô, luôn biết cô ghét ăn gì thích ăn gì, luôn là người chăm sóc cô. Một người như vậy, cô còn không nghĩ rằng người đó lại ở ngay bên cạnh mình.
Mộc Hi thở dài.
"Vướng vào chuyện tình cảm đúng là lúc nào cũng rắc rối. Hơn nữa cô và anh ta ai cũng có danh tiếng, làm chuyện gì cũng luôn bị người khác dòm ngó. Khó chịu thật!"
Lạc Kỳ chỉ chậm rãi gật đầu. Cô đưa mắt nhìn điện thoại đang đặt ở gần đó. Từ lúc rời khỏi nhà đến sân bay đón Mộc Hi tới giờ cũng đã lâu, vậy mà không thấy Vi Vũ gọi điện. Dường như cô cũng đã quen với cảm giác này, quen rằng mỗi khi mình đi lâu một chút thì anh sẽ chờ đợi.
Lúc này Vi Vũ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946513/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.