Lạc Kỳ bỏ điện thoại vào túi xách, sau đó vội vàng gấp rút nói với Mộc Hi.
"Xin lỗi cô! Có lẽ tôi phải đi rồi!"
"Không sao! Có gì thì gọi cho tôi!"
Cô lập tức rời khỏi quán cà phê để đón taxi về nhà. Trở về không thấy ai, Lạc Kỳ kinh hãi nhìn vũng máu sắp khô lại trên nền gạch, còn có điện thoại của Vi Vũ ở đó. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thâm tâm mách bảo rằng anh nhất định đã xảy ra chuyện.
Lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Duy, tay cô run lên đến mức bấm nhầm số phải xoá tới xoá lui mấy lần. Vi Vũ được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê sâu, trên người toàn là máu. Lúc nhận được điện thoại từ cô, anh ta định sẽ không nhấc máy nhưng cũng biết mình sẽ không giấu được lâu. Vừa nhấc máy lên, Lạc Kỳ đã liền hỏi.
"Nói cho tôi biết! Chuyện gì đang xảy ra?"
"Cô Lý! Cô mau đến bệnh viện đi! Vu tổng vừa bị trúng đạn, tình hình... Không được khả quan lắm!"
Cô nghẹn họng, môi hé ra nhưng không nói được chữ gì. Không hiểu thứ cảm xúc đang cuộn trào lên trong lòng là gì, mà nó lại vô thức bóp chặt trái tim cô. Hốc mắt Lạc Kỳ đỏ bừng lên, chạy như bay ra khỏi nhà để đến bệnh viện.
Bệnh viện này là nơi làm việc của một người bạn cũ thân với Vi Vũ. Lúc nhận được tin từ Hạ Duy, anh ta đã bàng hoàng đến mức suýt nữa làm rơi điện thoại. Lâu ngày không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946512/chuong-39.html