Tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn một chút? Tại sao đến bây giờ mới có thể nhìn thấy rằng người đàn ông đó đã dịu dàng với cô như thế nào?
Thời gian chậm rãi làm hao mòn trái tim của Lạc Kỳ. Đã 9 tiếng đồng hồ trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa chuyển màu, không một bóng dáng của bác sĩ hay y tá nào xuất hiện. Điện thoại của Lạc Kỳ reo lên, người gọi là Mộc Hi. Tiếng chuông lớn đến như vậy, mà mãi một lúc sau cô mới đờ đẫn cầm lên xem. Cô không biết nên phản ứng thế nào ngoài việc nhấc máy rồi im lặng, đầu dây bên kia cô ấy sốt ruột hỏi.
"Cô về nhà sao rồi? Anh ta xảy ra chuyện gì sao?"
Xảy ra chuyện thật rồi, lại còn là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Vi Vũ bị người ta bắn bị thương tình trạng nguy kịch không rõ sống chết. Tôi đã không kịp nói ra hết những gì mình suy nghĩ trong lòng. Rằng tôi không phải không nhìn thấy, mà tôi chưa sẵn sàng đáp lại. Bây giờ tôi hối hận rồi! Thật sự hối hận rồi!
Những lời đó Lạc Kỳ rất muốn nói ra, nhưng khi nghĩ đến thì cô lại không nói nổi mà chỉ bật khóc. Tiếng nức nở của cô càng làm cho Mộc Hi thêm lo lắng.
"Lạc Kỳ? Cô làm sao vậy? Cô đang ở đâu tôi đến với cô?"
Sau khi nhận được tin Lạc Kỳ ở bệnh viện, Mộc Hi dù chưa thể hỏi được nhiều nhưng cũng đã chạy đến. Vì trong cuộc điện thoại đó, cô ấy chỉ toàn nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946511/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.