Những lúc tưởng chừng như không thể bám trụ nổi, người mà Vi Vũ dùng cả tâm tư để nhớ đến chỉ có mẹ anh và Lạc Kỳ. Hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời, không gì thay thế được. Anh từng để tang mẹ mình đến 3 năm, chờ đợi sự cằn cỗi của trái tim được xoa dịu và tự hồi phục. Anh cũng đã chờ đợi tình yêu của Lạc Kỳ 5 năm, chờ cô chính miệng thừa nhận anh và cô là người cùng một thế giới.
Kiên nhẫn.
Sự kiên nhẫn ấy đôi khi anh cũng phải tự ngẫm lại, không rõ tại sao mình có thể làm được.
"Những gì mà anh đã nợ mẹ, lời hứa tìm cho mẹ một người con dâu nhất định sẽ được hoàn thành."
Lạc Kỳ vừa nói, lòng vừa dâng lên cảm xúc bồi hồi rung động. Từ sau khi nhìn Vi Vũ bị thương nằm mê man trong phòng hồi sức, cô đã nhận ra rất nhiều điều.
Thứ quý giá nhất trên đời, chính là tình yêu ta nhận ra khi cận kề sinh tử, nó còn mãnh liệt hơn cả mưa bom bão đạn.
Người quý giá nhất trên đời, chính là người dù trong mọi hoàn cảnh vẫn luôn dành cho ta một sự tôn trọng sâu sắc, một trái tim chân thành.
Vi Vũ nhìn cô, ánh mắt của anh từ khi có hình bóng của cô vẫn luôn dịu dàng như vậy, dần hoá cơn bão đêm thành vầng thái dương ấm áp.
"Thật không?"
Lạc Kỳ cụp mắt khẽ cười mà gật đầu. Anh liền nhích người đến gần cô hơn chút, hôn lên môi cô. Hai đôi môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946451/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.