Vi Vũ dừng xe lại rồi bước xuống trước. Lúc anh nhìn vào bên trong thảm cỏ xanh, mới phát hiện ra bóng lưng của Vu Vi Khởi. Sắc mặt của anh trắng bệch như giấy, là loại cảm xúc cuồn cuộn trào dâng khiến cả Lạc Kỳ cũng phải hoảng hốt.
Vu Vi Khởi đang cho người đào mộ mẹ anh lên.
"Vi Vũ?"
Cô gọi tên anh, nhưng không đuổi theo kịp vì anh như dùng hết sức bình sinh của mình mà lao đến. Đầu tiên là tim co thắt, sau đó lại giống như ruột gan bị ai đó thiêu đốt mà nóng hổi, đau đến từng cơn.
"Tránh ra!"
Vi Vũ quát lớn, đẩy Vu Vi Khởi đang đứng ở gần đó ra xa mộ của mẹ mình. Anh ta quay lại, biết anh cũng đã phát hiện vậy mà rất bình thản không hề có chút biểu hiện tội lỗi nào.
"Em trai! Em đến rồi sao?"
Đôi mắt đen như đêm tối ấy, nơi hốc mắt hiện lên vô vàn tia máu đỏ rực, muốn nuốt chửng anh ta. Anh không trả lời mà cứ thế vung tay váng xuống một cú đấm trời giáng. Lạc Kỳ không biết nên can ngăn thế nào, vì tình hình trước mắt vô cùng hỗn loạn.
"Vi Vũ! Vi Vũ!"
Đàn em của Vu Vi Khởi nhìn thấy đại ca bị đánh, ba bên bốn phía xông vào kéo anh ra, sau đó bắt đầu muốn phản công. Nhưng anh ta trông có vẻ rất nhân đạo, còn ra hiệu không được động thủ mà đứng dậy, lau đi vết máu ở khoé môi. Lạc Kỳ đứng bên cạnh Vi Vũ, nắm lấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946449/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.