Khóc không tạo ra chút âm thanh nào, không một tiếng nấc nào cả. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên gương mặt tưởng chừng như băng giá của Vi Vũ. Lạc Kỳ không dám hé môi, chỉ cố gắng đè nén sự bi thương trong lòng mà cắn chặt răng, hai mắt ứa lệ.
Ngôi mộ của mẹ vẫn may chưa bị đào bới quá sâu, nên sau khi được lấp đất lại đã trở nên ổn hơn một chút. Hai tay của Vi Vũ dính đầy cát, mấy đầu ngón tay đỏ ửng lên vì đào phải đá. Anh và cô cùng nhau bày biện trái cây ra, sau đó là hoa cúc trắng. Hương khói nghi ngút, không khí trang nghiêm này mới làm xoa dịu đi được phần nào sợ hãi trong lòng anh.
Trái tim con người không phải bằng sắt đá. Huống hồ anh cũng biết thế nào là yêu, biết thế nào là tình sâu nghĩa nặng. Lạc Kỳ đứng bên cạnh anh im lặng, cô vẫn e ngại không biết nên hé môi nói câu gì. Mặc dù trông anh đã ổn hơn, nhưng cô rất sợ sẽ khiến anh lại rơi vào bế tắc.
"Đưa tay cho anh!"
Cô giật mình, nghe thấy giọng của Vi Vũ cất lên hơi khàn khàn. Bước sang ngang đứng chạm vào vai anh, cô từ từ đưa tay mình ra rồi được anh nắm chặt. Anh nhìn vào di ảnh của mẹ, hít một hơi thật sâu mới có thể nói.
"Con dâu của mẹ! Người có thể hiểu được con và vì con như mẹ, đã đến rồi!"
Lạc Kỳ ngước lên nhìn, cảm xúc trào dâng làm mắt cô ngập nước rồi mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946447/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.