Điện thoải Nguyên Ngải đổ chuông.
Cô lờ mờ với tay lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị người gọi là "Thầy Hùng".
"Thầy Hùng?"
"Cô Nguyên, sao hôm nay cô không đến văn phòng vậy? Không phải cô nói hôm nay sẽ dẫn bọn học sinh đi thi đấu thể thao à?" Thầy Hùng có vẻ hơi ngạc nhiên.
Lúc này Nguyên Ngải mới nhận ra đã 9 giờ rưỡi rồi, cô ngủ một mạch tới tận 9 rưỡi.
Thuốc bổ của thầy Phó hết tác dụng rồi sao, chẳng thấy hiệu quả gì nữa.
Vị trí bên cạnh giường đã trống không.
Nguyên Ngải ngồi dậy, qua loa buộc tóc lên rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
"Thầy Phó? Anh đang phơi nắng bên ngoài à?"
Không có tiếng đáp lại, Nguyên Ngải cũng không bận tâm lắm, tiếp tục đánh răng rửa mặt, đúng lúc, cô nghe thấy tiếng cửa mở.
Từ khi bước vào mùa xuân, thầy Phó rất ít khi ra ngoài một mình, thời gian này cảm xúc anh rất thất thường, khó kiểm soát bản thân, dễ gây tổn thương cho người khác.
Nguyên Ngải ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh, thấy được thầy Phó từ bên ngoài bước vào, tay xách theo bữa sáng, cả người toát lên vẻ bình tĩnh chững chạc.
Thầy Phó mỉm cười với cô, giọng trầm thấp dễ nghe: "Mua bữa sáng cho em."
"Mùa xuân của anh kết thúc rồi ư? Không phải vẫn còn hai tháng sao?" Nguyên Ngải hơi kinh ngạc, dù có cố tỏ ra điềm đạm tới đâu, cái khí chất vào mùa xuân đặc trưng của thầy Phó cũng không thể che giấu được.
Bây giờ trên người anh đã chẳng còn chút dấu vết nào của mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002964/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.