Trường học tổ chức cuộc thi thể thao cách một khoảng xa, xe mới chạy được một lúc, Nguyên Ngải đã bắt đầu thấy đói bụng.
Bởi vì có đám học sinh đi cùng, Nguyên Ngải cùng Phó Trăn ngồi cạnh nhau nhưng không quá gần gũi. Nguyên Ngải cũng thấy lạ, rõ ràng sáng nay cô ăn đâu ít, không hiểu sao mới hai tiếng trôi qua cô đã thấy đói trở lại.
Cơn đói cồn cào dạ dày, đói một cách khó chịu đựng.
Cô liếc sang nhìn Phó Trăn, giao tiếp bằng ánh mắt "Anh có mang theo đồ ăn không? Em đói quá."
Phó Trăn ngầm hiểu, khẽ gật đầu, Nguyên Ngải đưa tay định nhận lấy đồ ăn thì bất ngờ bị anh nắm tay.
Hả? Nguyên Ngải quay sang nhìn bạn trai, anh nhìn cô với ánh mắt như thể đang nói "Không phải em muốn lén lút nắm tay sao?"
Quả nhiên, tâm linh tương thông giữa người yêu là không đáng tin cậy.
"Thầy Phó, thầy có mang đồ ăn không?" Nguyên Ngải đành hỏi thẳng.
Phó Trăn lắc đầu: "Đói rồi à?"
"Ừm." Nguyên Ngải xoa bụng, lâu lắm rồi cô mới thấy đói đến thế này.
Thầy Hùng nghe vậy liền đưa cho cô một chai sữa: "Cô Nguyên, tôi có mang này."
Nhưng Nguyên Ngải không uống được sữa lúc đói bụng, uống xong sẽ bị tiêu chảy.
Ba cậu học trò đi cùng cũng không mang theo gì ăn được.
"Không sao đâu, cô chỉ hỏi vậy thôi." Nguyên Ngải nghi hoặc sờ bụng, sao lại đói nhanh như thế nhỉ?
Xe đang chạy trên đường cao tốc nên không thể dừng lại mua gì được, cô đành phải chịu đựng.
Rõ ràng mới ăn sáng chưa tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002965/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.