Nguyên Ngải là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, sau này đi dạy ở vùng núi cũng chỉ quan tâm chủ yếu đến bọn trẻ nơi ấy, đây vẫn là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được thiên nhiên.
Làn gió lướt qua người không quá lạnh, dưới bầu trời đầy sao, dường như cô nghe được cả thanh âm những vì tinh tú rung động, khiến linh hồn cô tựa hồ cũng đang hòa chung nhịp rung rinh.
Trên cây có một mùi hương rất dễ chịu, là mùi hương thuộc về riêng thiên nhiên, Nguyên Ngải nhắm mắt lại.
Kỳ lạ là, sáng hôm sau tỉnh dậy, cô không còn cảm giác phấn chấn sau khi ăn được "đồ bổ" như hồi trước nữa.
Nửa đêm hôm qua cô được bế trở lại lều, thế nên chẳng thấy lạnh chút nào, người nào đó bên cạnh vẫn còn nóng rực. Nguyên Ngải vừa mới thức giấc lại không nhịn được mà ngáp một cái, không hiểu sao lại buồn ngủ rồi.
Hôm nay là thứ bảy, cô đã cố tình chọn thời điểm này để có thể cùng chàng hổ thư giãn một chút.
Thực ra... cô vẫn mang theo mấy bài kiểm tra mà học sinh đã làm hôm thứ sáu.
Nguyên Ngải lấy bút ra, bắt đầu chữa bài.
Được một lúc thì người bên cạnh tỉnh dậy.
Người ấy tỉnh rồi, cứ nhìn cô cười tủm tỉm.
"Vui đến thế sao?"
Phó Trăn không nói gì, chỉ biến lại thành nguyên hình, dụi dụi đầu hổ mềm mại vào cổ cô.
Nguyên Ngải đành phải xoa đầu chàng hổ: "Thầy Phó, đừng chơi xấu nữa, biến lại thành người đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Thầy Phó mỗi lần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002963/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.