Nguyên Ngải gọi lại cho cá voi sát thủ lần nữa, xác nhận nhân loại kia đã có nước ngọt để uống, lúc này cô mới yên tâm phần nào.
"Thuyền cứu hộ và trực thăng đều đang đến, có lẽ sẽ mất tầm nửa ngày. Trực thăng là cô gọi đến, còn thuyền cứu hộ chắc là người nhà của Cố Nam."
Cá voi sát thủ nói: "Cảm ơn cô Nguyên."
"Không cần khách sáo, thật ra chuyện này cũng xem như các em đã giúp cậu ấy, dù các em có xuất hiện không thì cậu ấy cũng sẽ bị mưu hại thôi. Cố Nam bây giờ sao rồi?" Nguyên Ngải hỏi thăm.
Giải quyết xong chuyện giáo viên cho trường học, cô có thêm thời gian để lo chuyện của mấy đứa yêu quái hải dương.
Cá voi sát thủ liếc nhìn về phía nhân loại cách đó không xa, cậu ta đang ở cùng cá mập trắng, bắt cá mập trắng biểu diễn tay không bổ dừa cho xem.
"Chắc đầu bị đập hơi nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."
Vừa nói xong, cá voi sát thủ liền thấy cậu ấm cũng bắt đầu bắt chước dùng tay bổ dừa.
"Tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng."
Cá voi sát thủ vừa mới cúp điện thoại, Cố Nam đã lao lại, vừa chạy vừa hét: "Nếu mấy người không cho tôi ăn gì, tôi chết đói mất!"
Cố Nam quyết tâm phát huy tinh thần quỷ lười đến cùng.
Cá voi sát thủ bất lực, đành phải xuống biển bắt vài con cá đem về.
Với đám bọn họ, bắt cá là chuyện quá đơn giản, chẳng mấy chốc đã bắt được mười mấy con.
"Ăn đi."
"Ăn kiểu gì?" Cố Nam rầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002953/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.