Trong số các thầy cô tới thực tập, Nguyên Ngải chỉ quen mỗi Nhiếp Bá Thiên.
Nhiếp Bá Thiên thay vào vị trí của thầy Nhiếp. Hồi còn đi học, Nhiếp Bá Thiên vốn đã quen biết với chủ nhiệm Khổng.
Có lẽ chủ nhiệm Khổng đã chứng kiến đủ kiểu chạy trốn của Nhiếp Bá Thiên.
"Cô Nguyên, lỡ như cậu ta trốn khỏi trường thì sao? Trường mình ít bảo vệ lắm."
Nguyên Ngải nhìn về phía Nhiếp Bá Thiên, y đang ngồi ở bàn làm việc của thầy Nhiếp. Y lục lọi khắp bàn làm việc của em trai, thậm chí còn lấy cả bộ kim đan đang đan dở một chiếc mũ len ra.
Nguyên Ngải lắc đầu: "Không đâu."
Sở dĩ cô chắc nịch như vậy là vì nhóm giáo viên thực tập mới đều do cô phụ trách hướng dẫn. Kiến thức khối 12 không thay đổi gì nhiều, các giáo viên thực tập chủ yếu chỉ cần hướng dẫn học sinh làm đề thi, chấm sửa theo đáp án sẵn có.
Thế nên nhiệm vụ hướng dẫn giáo viên mới của cô cũng đơn giản.
Trong lúc hướng dẫn, Nguyên Ngải đặc biệt chú ý đến Nhiếp Bá Thiên, không phải vì thiên vị, mà vì biểu hiện của y lúc ở vườn thú quá khó quên.
Không ngờ, khi ngồi ở bàn làm việc của em trai mình, Nhiếp Bá Thiên lại không hề gây rối mà rất nghiêm túc xem xét giáo án và các ghi chú giảng dạy. Y còn tỉ mỉ chỉnh sửa lại, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng một gã phóng khoáng, bất cần đời, chỉ quan tâm đến sự tự do thường ngày.
"Chậc chậc chậc—" Vừa xem y vừa lắc đầu ra vẻ ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002952/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.