🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Đã được người nhà họ Cố đón đi rồi sao?" Nhận được cuộc gọi từ cá voi sát thủ, Nguyên Ngải thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy để cô gọi trực thăng quay về, mấy đứa ở dưới biển nhớ cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi cô nhé."
Nguyên Ngải cúp máy, nhìn vào ánh mắt chủ nhiệm Khổng.
"Người đã được đón về."
"Vậy cô nghỉ phép xuân được rồi, những việc kế tiếp phía tòa án động vật sẽ xử lý."
Nguyên Ngải có chút thắc mắc: "Tòa án sẽ xử lý chuyện này thế nào?"
"Bọn họ sẽ xoá ký ức của nhân loại về yêu quái hải dương, hiện tại chỉ còn cậu công tử kia là chưa bị xóa. Khi nào đón về được bọn họ sẽ nhanh chóng tiến hành xóa ký ức, đỡ mất công cậu ta lan truyền ra ngoài."
"Còn các yêu quái biển, khi nào thầy Phó nghỉ xuân xong mới xử lý được."
Chuyện gì cũng phải nhượng bộ cho kỳ nghỉ xuân.
Nguyên Ngải cũng không thấy lạ chuyện xóa ký ức, cô đã nghe nói mấy lần, thậm chí có lần chính cô cũng suýt bị xoá.
Chỉ là không biết xóa ký ức bằng cách gì? Cố Nam bây giờ cũng rất tò mò, không biết chừng nào ký ức của mình mới bị xoá?
Trên thuyền đều là người quen, không có ai lạ, chẳng lẽ trong số những người này cũng có yêu quái?
"Em trai, ủ rũ thế này không giống em mọi ngày." Một giọng nói vang lên phía sau.
Cố Nam quay lại, thấy anh trai mình đang bước tới.
Anh trai Cố nhìn cậu em mập mạp của mình, mặt cu cậu xanh tím trông thật tội nghiệp, mới đó mà đã lớn thế này rồi.
Trong lòng anh trai không thoải mái, bước đến bên cạnh em mình, hai người cùng hóng gió biển.
"Anh, mấy ngày nay em mới nhận ra thế giới này phức tạp quá." Cố Nam thở dài.
Anh trai cau mày lo lắng.
Cố Nam nhìn quanh không thấy ai, mà từ nhỏ anh em cậu đã khá thân thiết, nên cậu chia sẻ phát hiện của mình:
"Em cứ tưởng thế giới này chỉ có con người thôi."
Anh trai nhíu mày càng chặt, ánh mắt thâm trầm.
"Giờ em mới biết, trên đời cũng có yêu quái nữa, chỉ là bọn họ giả dạng thành con người." Cố Nam thở dài: "Nói không chừng ngay bên cạnh chúng ta cũng có đó."
"Ý em là gì?" Anh trai cố giữ bình tĩnh, thầm nghĩ, nếu thằng em đã biết sự thật này, với tính cách của nó, chắc chắn không thể bình tĩnh như vậy được.
"Ủa sao anh đột nhiên nghiêm túc quá vậy?" Cố Nam ngạc nhiên.
Vừa lúc, có một người đi tới, là vệ sĩ của anh trai, nói: "Cố tổng, đừng chần chừ nữa."
Cố Nam có đần tới đâu cũng cảm nhận được bầu không khí lúc này có gì đó không ổn, cậu chợt nhớ lại những hành động bất thường của người anh em tốt.
Người anh em đi theo mình ăn sung mặc sướng, ngắm mỹ nữ ngắm cảnh đẹp, trừ phi có người trả một số tiền lớn để lên kế hoạch mưu sát, còn không chẳng có lý do gì cậu ta lại ra tay với mình được. Chẳng lẽ bộ dạng mũm mĩm của mình quá khó ưa?
"Anh trai!" Cố Nam nhìn anh trai, nói: "Anh không biết mấy ngày nay em đã phải trải qua những gì đâu, khó khăn lắm mới giữ được cái mạng này!"
Cố tổng nhìn em trai, ngay cả thời khắc này, cu cậu vẫn không hề có tâm lý hoảng loạn.
Lời cầu xin của cậu em nhẹ nhàng không cân lượng, bởi vì từ nhỏ cậu ta đã sống trong tình yêu thương, trong sự thiên vị của gia đình. Chẳng phải như người anh trai này, chỉ cần một câu bâng quơ cũng đủ làm anh đau lòng.
Và anh cũng không bao giờ cúi đầu cầu xin ai cái gì.
Vì anh không quên được lúc nhỏ từng cùng mẹ quỳ trên mặt đất, đánh đổi hết tự trọng để cầu xin ở bên cha thêm một chút.
Thế nên anh ghét cậu em trai, nhưng cũng không nhịn được mà ghen tị.
"Anh nhìn em như vậy làm em sợ đó. Nếu là vì tiền, tiền của cha để lại cho anh hết, tiền tiêu vặt của em cũng cho anh luôn. Anh đừng xúc động làm liều, giết người là phạm pháp!" Cố Nam giơ tay che chỗ bị đánh sưng trên mặt: "Mấy ngày nay em đã hiểu ra được, tiền bạc chỉ là phù du mà thôi."
Anh trai Cố im lặng, vệ sĩ đứng đằng sau sốt ruột không thôi, vốn dĩ hắn ta cũng không phải vệ sĩ mà là đối tác.
"Cố tổng không nỡ thì để tôi." Vệ sĩ rút dao bước tới.
"Nhưng Cố tổng đừng quên nếu cậu ta mà bình an trở về, anh đừng hòng nhận được một xu nào. Chuyện lần này, gia tộc họ Nguyên cũng nhúng tay vào, cậu em của anh không phải người đơn giản đâu."
"Có mà! Miễn là em còn sống trở về, tiền sẽ cho anh hết!" Cố Nam lập tức nhấc tay đảm bảo.
"Trước mặt anh cậu ta giả vờ ngu xuẩn, ở sau lưng lại hợp tác với nhà họ Nguyên, cậu ta vừa mất tích, bọn họ đã ra tay cứu giúp đầu tiên." Vệ sĩ nói.
Anh trai Cố hiển nhiên biết rõ, chỉ cần em trai trở về, xem như mình xong đời.
Cố Nam nhìn anh trai, phát hiện anh trai không thèm nhìn mình nữa, quả nhiên, hào môn thì không thiếu được màn tranh đấu nội bộ. Cậu đã vô dụng ăn không nằm rồi cỡ này mà anh trai còn không tha, đúng là đồ lạc hậu!
Cố Nam nhìn ra biển lớn, cậu không muốn chết đâu.
"Đừng tới đây, tôi quen biết cá voi, cá mập đấy nhá!" Cố Nam hét lên: "Cá voi sát thủ!"
Vệ sĩ cười ra tiếng: "Cố tổng, hình như em trai anh bị đánh hỏng đầu óc rồi thì phải?"
"Giải quyết nhanh đi." Anh trai Cố mãi mới hạ quyết tâm, không muốn kéo dài thêm nữa.
Cố Nam quay đầu lại, gọi thêm một tiếng: "Cá mập trắng!"
"Em trai anh đúng là bị đánh thành thằng khùng rồi."
Vệ sĩ đi tới, dễ dàng túm lấy Cố Nam.
Vừa lúc dưới biển xuất hiện bóng dáng của một con cá mập lớn.
Vệ sĩ bật cười: "Tôi có ý này thú vị hơn."
Nói rồi, hắn rạch cổ Cố Nam, máu trào ra.
Cố Nam đau đớn la hét, một tay ôm cổ, một tay giãy giụa.
Chẳng mấy chốc, cậu đã bị đẩy ra ngoài, nhìn thấy mặt biển càng lúc càng gần.
Cảm giác quen thuộc ập tới.
Anh trai Cố bước tới, nhìn thấy cá mập dưới biển, tức giận nói: "Cậu làm gì vậy? Muốn giết thì giết, sao lại ném cho cá mập ăn?"
Cổ Cố Nam rách một vết, bị ném vào bầy cá dữ.
"Giả tình giả nghĩa cái gì, anh cũng muốn giết nó mà." Vệ sĩ nói: "Huống chi nó béo như vậy, coi như làm phúc cho cá biển."
"Nằm mơ!" Một giọng giận dữ vang lên.
Hai người quay lại, thấy Cố Nam đứng trên mình một con cá voi xanh, mấy con cá xung quanh cũng ló mặt lên nhìn.
Khung cảnh vừa kỳ quái vừa huyền ảo.
Cố Nam thấy cực kỳ sảng khoái!
"Tôi đã nói tôi quen cá mập, cá voi rồi còn gì!"
"Còn có cá heo bá chủ đại dương nữa..." Bên cạnh có tiếng nhắc nhở yếu xìu.
"Còn có cá heo hay hát nữa!" Cố Nam bổ sung.
"Các người không tin mà còn muốn giết tôi, chính là coi thường tôi, coi thường những người anh em dưới biển của tôi!" Dĩ nhiên lúc này không nên nhắc chuyện thú cưng pet yêu gì hết.
May mà lúc trước cậu đồng ý làm món cá hầm cải chua cho đám cá mới đổi lại được cảnh tượng hoành tráng lúc này.
Trên thuyền, hai người nhìn đàn cá voi, cá mập, rồi nhìn người đứng trên cá voi.
Thảo nào cậu ta có thể sống sót trên đảo giữa biển.
Quen biết gia tộc nhà Nguyên, còn biết huấn luyện cá.
Thằng em trai này, quả nhiên không ngu ngốc như biểu hiện của nó.
Anh trai Cố nhắm mắt quyết tâm, quay đầu hỏi người trên thuyền: "Trên thuyền có súng săn cá không?"
Ra vẻ oai phong đúng là oách thật, nhưng hậu quả thì Cố Nam gánh không nổi. Thấy súng phóng lao được dựng lên, cu cậu hét toáng: "Chạy đi! Bọn họ có súng săn cá!"
"Anh ơi, bắn người đi đừng bắn cá!"
Không thể tiếp tục đứng trên lưng cá voi xanh, thân thể cá voi xanh rất lớn, nổi trên mặt nước dễ bị nhắm bắn.
Cá voi sát thủ quăng Cố Nam lên lưng mình.
Cố Nam vẫn không quên la hét đau đớn.
Anh trai Cố sửng sốt một chút, lần đầu tiên thấy em trai mình thế này.
Người như Cố Nam khi gặp nguy hiểm, bán đứng được gì thì bán, miễn là giữ được mạng.
Lần đầu thấy cậu ta biết suy nghĩ cho ai khác, anh trai định nhắm bắn vào cá voi sát thủ nhưng giờ phú này lại đổi ý.
Vốn dĩ nhắm vào cá voi sẽ dễ hơn vì nó lớn.
"Anh chiều em trai quá nhỉ, chuẩn bị thỏa mãn di nguyện của nó sao?" Vệ sĩ nói.
Anh trai Cố đen mặt, súng săn cá phóng lao ra.
Cố Nam cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau lưng, trong đầu cậu hiện lên nhiều ý nghĩ, cuối cùng, cậu cảm thấy mình chết thật là ngầu.
Thỏa mãn rồi!
Nhưng rồi cậu cảm nhận được cả người chìm vào biển, bên tai có tiếng vật sắc đâm vào thịt.
Không phải mình!
"Mẹ kiếp! Sao lại thế được? Con cá voi kia cố tình hay vô ý nhỉ? Quái đản thật!" Vệ sĩ tận mắt thấy Cố Nam đang nổi trên mặt nước, nhưng cá voi sát thủ đột nhiên lật người, khiến thanh lao bay vụt qua Cố Nam, đâm trúng lưng cá voi sát thủ.
"Cá voi sát thủ!"
"Cá voi sát thủ!"
Cá mập trắng cảm nhận được bất thường, quay lại thấy cá voi sát thủ đã bị trúng lao.
Đám cá lập tức vây lại.
Máu bắt đầu tuôn trào nhuộm đỏ mặt biển, hiển nhiên không phải máu người.
Cá voi sát thủ vẫn bình tĩnh, ném người cho cá mập trắng, nói: "Chạy đi! Tìm đảo gần nhất! Lên đảo, cố gắng liên lạc với cô Nguyên, đi với cô giáo về thế giới nhân loại. Các cậu chưa đủ khả năng đối mặt với nguy hiểm dưới biển."
Nói xong, cá voi sát thủ bơi về hướng khác, thanh lao vẫn cắm trên lưng.
Dòng máu nhuộm đỏ từng mảnh biển cậu bơi qua.
"Cá voi sát thủ!" Đám cá nhanh chóng đuổi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.