Bây giờ Nguyên Ngải đã hiểu được đại khái về kỳ nghỉ xuân, thầy Nhiếp đã nghỉ hơn một tuần lễ.
Sáng sớm đến trường, cô nhìn lên bảng đen trong văn phòng có ghi thông báo của chủ nhiệm Khổng, rằng giáo viên lớp a4 và lớp a5 đã nghỉ xuân, cô Ngũ cũng nghỉ nốt.
Văn phòng của các thầy cô dạy lớp 12 giảm đi ba người, vốn dĩ số giáo viên đã chẳng nhiều nhặng gì, giờ đây mỗi thầy cô phải đảm nhận thêm mấy ca dạy.
Trường của bọn họ thực sự rất thiếu giáo viên, những yêu quái thi đậu đại học không muốn về giảng dạy. Giáo viên trong trường đa số là những yêu quái không đủ điểm đại học nhưng đạt điểm tuyệt đối trong bài đánh giá tư tưởng.
Chính vì vậy mới dẫn đến tình trạng thiếu thầy cô nghiêm trọng.
Trong một khắc thiếu đi ba giáo viên, cộng thêm thầy Nhiếp đã nghĩ trước đó, tổng cộng nghỉ bốn người, mỗi ngày Nguyên Ngải phải dạy thêm hai ca.
Cứ như vậy, cô chẳng còn thời gian để dỗ dành bạn trai mình, chỉ có thể cho anh một chút thời gian vào buổi tối. Cô phát hiện cảm xúc của thầy Phó đã không giống mọi khi kể từ lúc trưa.
Bạn trai cô là sinh vật sống đơn độc, cho anh một chút thời gian, chắc hẳn anh sẽ nghĩ thông suốt thôi.
"Cô Nguyên, cô không yêu thầy Phó hả, thầy Phó giận dỗi như vậy mà cô không có cảm giác gì hết sao?" Thầy Hùng kinh ngạc nói, trước kia cô Nguyên quan tâm thầy Phó lắm mà, thầy ấy gặp chuyện gì cô cũng đau xót.
"Đâu, tôi có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002947/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.