"Đây rõ ràng là đe dọa! Đe dọa trắng trợn!" Chủ nhiệm Thu ngồi trong văn phòng của chủ nhiệm Khổng, tức đến nỗi đập bàn.
Trước mặt, máy chiếu đang phát một đoạn video.
Trong video, mấy người thanh niên trần truồng không biết từ đâu xuất hiện, bắt cóc một cậu ấm nhà giàu.
Bọn họ lấy một tấm khăn trải bàn quấn quanh người, rồi nhấc bổng cậu ấm lên nhảy thẳng xuống biển.
Tiếng la hét của thiếu gia bị bắt cóc vang vọng khắp văn phòng đến nỗi inh ỏi cả tai chủ nhiệm Khổng.
Tiếp sau đó là tiếng thét chói tai của các mỹ nữ trên du thuyền.
Chủ nhiệm Khổng quay sang nhìn Chủ nhiệm Thu, có chút lúng túng gãi trán, trong đầu đã nghĩ tới hình thức xử lý cho chuyện này.
Chủ nhiệm Khổng nói: "Cậu ấm đó không sao chứ?"
"Video vẫn chưa hết, cứ xem tiếp đi." Chủ nhiệm Thu đen mặt, nếu chỉ có vậy thì mọi chuyện đã không rùm beng như bây giờ.
Thời điểm Nguyên Ngải bước vào văn phòng của chủ nhiệm Khổng, đúng lúc video đang chiếu cảnh các yêu quái hải dương quấn khăn kéo cậu ấm nhảy lên lại boong thuyền.
Chắc chắn không phải là tiết mục mỹ nhân ngư cứu chàng hoàng tử bị rớt xuống biển.
Bởi nếu là vậy, chủ nhiệm Khổng đã chẳng phải gửi tin cầu cứu cô.
Vừa thấy Nguyên Ngải bước vào, khuôn mặt hầm hầm của chủ nhiệm Thu lập tức trở nên nhu thuận, hệt như nhìn thấy cha ruột.
Chủ nhiệm Khổng: "..." Cô Nguyên tài thật.
Nguyên Ngải ngồi xuống, chủ nhiệm Thu nghiêng đầu nhỏ giọng giải thích: "Video này có chút rắc rối, đám yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002948/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.