"Con no rồi." Nguyên Ngải vừa nói vừa ho khẽ một tiếng, đánh thức chủ nhiệm Thu khỏi cơn bàng hoàng.
Đây là kiểu cảm giác tam quan vỡ nát không tài nào hình dung nổi! Trong đầu chủ nhiệm Thu bất chợt hiện lên lần đầu tiên gặp cô giáo nhân loại, nhớ đến tình cảnh khó xử trong văn phòng hiệu trưởng, nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở sở giáo dục...
Rồi ông như choàng tỉnh, chẳng trách, chẳng trách cô ta không hề sợ hãi bất cứ thứ gì.
Nhìn thái độ lúc ban nãy của cặp vợ chồng đại gia, có lẽ bọn họ vẫn chưa biết gì... Thà rằng bọn họ ghét cay ghét dắng chuyện con mình trở thành giáo viên thì còn đỡ, đằng này, hai người họ lại rất tự hào về con mình, thậm chí còn cho rằng con mình là cô giáo giỏi nhất trần đời.
Sắc mặt chủ nhiệm Thu hoàn toàn thay đổi, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: "Cô... cô..."
Chủ tịch Nguyên cười nói: "Ôi trời chắc là tôi hồ đồ, với tính tình của con gái tôi, chắc con bé chưa kể gì cho mọi người biết đâu nhỉ. Con bé xưa giờ không thích dựa dẫm vào gia thế, bảo rằng sống như vậy thì thật vô nghĩa, không có cảm giác như đang sống."
"Vậy... vậy ạ..." Nếu cô mà kể thì lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã là một cảnh tượng khác.
Cũng may, cũng may cô giáo nhân loại sống theo tư tưởng như vậy, chủ nhiệm Thu lau mồ hôi trên trán, may mà cô không dùng tới quyền thế của gia đình.
Cô Hồ lặng lẽ theo dõi màn diễn, nhìn chủ nhiệm Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002945/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.