"Cô Nguyên, đúng là chân nhân bất lộ tướng, cô quen biết bạn bè như thế ở đâu vậy?" Chủ nhiệm Khổng bẽn la bẽn lẽn: "Cô hỏi giùm tôi xem người ta có bằng lòng làm bạn với một sinh vật có nguy cơ tuyệt chủng không?"
Chủ nhiệm Thu khinh thường trong lòng, ở thành phố Phù Dung mà có sân bay, máy bay riêng... chắc chỉ được vài người.
Cô giáo nhân loại nhỏ bé này mà quen biết được những nhân vật tầm cỡ ấy sao? Nghe cô dạ vâng cảm ơn, vất vả rồi thế kia, hẳn là không quá thân thiết, rõ ràng cũng đi năn nỉ người ta mà thôi.
Nguyên Ngải chỉ cười nói: "Bạn của tôi cũng là bạn của người ấy, không có gì khác nhau hết."
Đám cá thì chẳng quan tâm gì, chỉ cần có thể giúp đám bọn họ trở về biển cả thì đều là nhân loại tốt.
Cá nhà táng cầm tiền, hỏi: "Vậy giờ tụi mình đi ăn bữa cá không? Đói quá!"
Cá mập trắng khoát tay: "Đi thôi."
Rồi mới quay sang nói với cô Nguyên: "Cô Nguyên, bọn này mời cô đi ăn chung."
Cá mập trắng cảm thấy mình là một con cá tốt, ban nãy mắng oan cô giáo, cho nên phải mời cô một bữa để bù đắp.
Nguyên Ngải và mọi người cũng chưa ăn gì, nếu chuyện đã giải quyết xong xuôi thì có thể đi cùng bọn nhóc.
Chủ nhiệm Thu đảo mắt, vội vàng nói: "Tôi còn có chuyện về trước, hôm nay không ăn cùng mọi người được rồi, để lần sau nhé."
Cá mập trắng không quen yêu quái này, nói thẳng: "Bọn này đâu có mời ông, không đi thì thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002941/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.