Đến 6 giờ tối mới hoàn thành công việc ở công trường, mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời đã ngả sang màu đen tối sầm.
Quản lý công trình bắt đầu phát lương, đám cá đứng đợi ở cuối hàng.
Bởi vì bọn nhóc tới làm trễ nhất nên lúc lãnh lương cũng nhận cuối cùng.
Người đứng trước cá mập trắng là chú công nhân gầy gò, mặt mày ông chú xám xịt, đang lấy khăn lông quàng trên cổ lau mồ hôi.
Cả người ông chú nhìn đâu cũng thấy khổ, trông hệt như vừa mới thoát khỏi cuộc săn đuổi của đàn cá voi sát thủ.
Cá mập trắng nghĩ trong bụng, người này mà ở dưới biển chắc chắn đã tèo sớm.
Chú công nhân có vẻ cao hứng, mãi mới hết một ngày làm việc, cuối cùng cũng được nhận lương.
"Phải rồi, chú tên Đới Vinh, coi như chúng ta hợp duyên hợp ý, kết bạn làm quen đi, mai mấy đứa có tới làm nữa không?"
Cá mập trắng giới thiệu: "Cá mập trắng."
Người trẻ bây giờ đều dùng biệt danh có cá tính vậy sao? Đới Vinh vốn cũng giống những công nhân khác, thấy đám cá vóc dáng to cao, mặt mũi hung dữ nên không dám bắt chuyện. Nhưng nghĩ tới đứa con trai ở nhà cũng như thế này, Đới Vinh vẫn không nhịn được mà lại hỏi thăm.
Nói chuyện rồi mới biết, mấy cậu thiếu niên này chẳng khác gì con trai mình, bề ngoài thì vô cùng hung hãn, thực chất vẫn là chỉ những đứa trẻ mà thôi.
"Mai mấy đứa tới làm nữa không?" Đới Vinh nghĩ, nếu mấy đứa nhóc này mà vẫn tới làm thì chú sẽ đưa con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002940/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.