"Bọn họ đứng bên kia nói gì vậy?" Nguyên Ngải lấy làm lạ, chủ nhiệm Thu với chủ nhiệm Khổng đều đã tới mà cứ đứng mãi đằng kia, cô không nhịn được nói với thầy Phó: "Hiệu trưởng, chốc nữa chắc em sẽ cãi nhau với thầy đỗ quyên kia một trận, anh nhớ kéo em lại đấy."
Phó Trăn bật cười: "Ông ta sẽ không nhắm vào em đâu."
Nguyên Ngải không tin mấy: "Anh chắc không?"
"Bọn họ tới kìa."
Chủ nhiệm Thu, chủ nhiệm Khổng cùng cô Hồ lại gần, ngồi xuống ở bên ngoài công trường, nhìn về phía đám cá đang đẩy gạch.
Chủ nhiệm Thu đang nén giận, không nói lời nào, ngược lại, chủ nhiệm Khổng tích cực trò chuyện: "Chúng ta ở đây làm gì nhỉ?"
"Không đưa bọn nhóc về sao?"
Chủ nhiệm Thu nghĩ thầm, may mà con công xanh này còn biết đúng mực.
Rồi chủ nhiệm Khổng nói tiếp: "Nếu mà không đưa chắc chút nữa bọn nó sẽ kiếm đủ tiền đi máy bay thật đấy."
"Tiền máy bay cái gì?" Chủ nhiệm Thu lập tức khựng lại, lúc nãy chưa ai đề cập đến chuyện này.
Nguyên Ngải vẫn đang chăm chú nhìn bọn học trò hải dương, nghe vậy, cô chỉ nói: "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng."
Câu trả lời của cô hiển nhiên không thỏa mãn được chủ nhiệm Thu, ông tóm lấy chủ nhiệm Khổng, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi nhỏ bên tai: "Mấy người đang nói tiền máy bay gì hả?"
"Ô không có gì quan trọng đâu, anh đừng gấp, bọn tôi nói là mấy đứa nhóc này muốn đi máy bay tới thành phố có biển ấy mà."
Chủ nhiệm Thu hận không thể biến về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002939/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.