Sau khi kết thúc tiết thể dục buổi chiều, Phó Trăn rời khỏi trường học.
Đi tìm đám cá kia.
Chẳng mấy chốc anh đã tìm được.
Nguyên Ngải dẫn một đàn yêu quái hải dương tới công trường xây dựng --
Mấy chàng thiếu niên trai tráng đang đẩy xe chở gạch.
Nguyên Ngải nói: "Ráng kiếm tiền là được đi máy bay rồi nè."
Cá mập trắng tức khắc được tiếp thêm sức lực, đẩy xe vùn vụt như bay.
Công nhân bên cạnh ai nấy đều ngây người, mấy cậu trai trẻ này khỏe thật.
Cô Ngũ hỏi nhỏ: "Sao cô Nguyên thuyết phục được bọn nhóc vậy?"
Cô Ngũ cũng cố gắng khuyên nhủ đám cá lắm, kết quả, cá mập trắng quyết định cướp tiền để đi máy bay.
Lý luận của cu cậu là --
"Nhân loại muốn gì từ cá sẽ thẳng tay cướp bóc, vậy khi em muốn gì thì cũng có thể trực tiếp đoạt lấy từ nhân loại chứ."
Lý luận này phải phản bác lại thế nào? Nguyên Ngải chỉ nói: "Các em cũng ăn cá mà."
Bất kỳ sinh vật nào trên cõi đời này cũng là một phần của chuỗi thức ăn, điều sai trái là việc săn bắt bừa bãi.
Nguyên Ngải nói như vậy với cậu nhóc, rồi đe dọa cậu mà còn cướp bóc, cảnh sát sẽ cầm súng tới bắt cậu.
Cá mập trắng liền không dám hó hé nữa.
Nguyên Ngải cùng cô Ngũ ngồi xuống bên cạnh công trường, cô Ngũ vẫn chưa rõ lắm, nhưng cũng không hỏi tiếp.
Bởi vì cô Ngũ vẫn còn thắc mắc một chuyện khác --
"Tại sao bọn trẻ ở hải dương không muốn trở thành nhân loại nhỉ?"
Nguyên Ngải nhìn mấy cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002938/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.