Lớp của Nguyên Ngải kết thúc buổi tham quan sớm nên ra về trước, mới đi được nửa đường, cô lại nhận được điện thoại --
"Bọn học sinh hải dương bỏ trốn rồi." Chủ nhiệm Khổng vô cùng sốt ruột.
"Cô Nguyên, cô đưa học sinh về trường đi, còn thầy Phó cùng tôi đi bắt cá."
Nguyên Ngải chỉ hỏi: "Cô Ngũ vẫn ở cùng mấy đứa nó chứ?"
"Cô Ngũ lẫn thầy cá voi lưng gù bị tụi nó dẫn theo luôn rồi." Chủ nhiệm Khổng héo hon cả người.
Nếu người đi cùng đám cá là cô Nguyên thì chủ nhiệm Khổng sẽ không lo lắng đến vậy.
Cô Ngũ lớn lên trong thế giới yêu quái, chưa từng đặt chân vào xã hội loài người bao giờ.
Mà đám cá kia cũng chẳng khác gì, tưởng tượng thôi cũng có thể nghĩ tình cảnh bên đó hỗn loạn thế nào.
"Đừng lo lắng quá, sẽ tìm được thôi."
Cô Ngũ thích nhân loại, còn đám cá sợ nhân loại, thành phố của bọn họ thì không có biển, nhất định đám cá sẽ tìm đến mệt lả rồi bị cô Ngũ đưa về.
Nguyên Ngải vẫn rất có niềm tin vào cô Ngũ.
Cô Ngũ đi theo đám cá cao to vạm vỡ, cực lực khuyên bảo: "Chỗ chúng ta cách biển xa lắm, mấy đứa không trở về biển được đâu. Đi với cô về bảo tàng lịch sử rồi cô đưa về trường."
"Khi nào thi đậu đại học, mấy đứa sẽ trở thành một nhân loại chính thức, được bước vào xã hội nhân loại."
Cá mập trắng nghe lải nhải đến mất kiên nhẫn: "Bọn này có muốn trở thành nhân loại đâu, chỉ muốn về biển thôi."
Đám cá lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002937/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.