Giữa đường, Nguyên Ngải lại nhận được một cuộc gọi đến --
"Cô Nguyên." Giọng nói của Nhiếp Bá Thiên ở bên kia đã vui vẻ hơn lúc sáng: "Bây giờ các cô đang đến bảo tàng lịch sử đúng không?"
"Đúng vậy, khoảng nửa giờ nữa sẽ tới nơi, có chuyện gì sao?"
"Khi nào tới bảo tàng, cô kể tôi nghe lịch sử của yêu quái với."
Nguyên Ngải đoán Nhiếp Bá Thiên cũng không muốn tìm hiểu gì về lịch sử yêu quái, nhưng y muốn kể cho em trai mình nghe.
"Được." Nguyên Ngải vốn cũng định về kể cho thầy Nhiếp nghe, dĩ nhiên cô sẽ không từ chối chuyện này.
Tới trước cửa bảo tàng lịch sử, thầy Hùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Lần trước tôi tới chỗ này trông tồi tàn lắm, cầu thang kêu kẽo cà kẽo kẹt."
Khi ấy gấu trúc nhỏ vẫn chưa quen biến thân, suýt nữa ngã nhào xuống cầu thang.
Mà bây giờ, chiếc cầu thang đã được xây lại với chất liệu kính theo hình xoắn ốc, rộng rãi sang trọng.
Ở cuối cầu thang kính, có một nhân viên bảo vệ và một nhân viên của bảo tàng.
"Bảo tàng lịch sử cấm chụp ảnh, quay hình, cấm nói chuyện to tiếng, đùa giỡn."
Nhân viên đặc biệt nhấn mạnh: "Cấm nhân loại bước vào..."
Vừa nói nhân viên vừa nhìn qua chỗ nhân loại nào đó, kết quả, chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một thầy Phó hổ to cao sừng sững.
Đều là yêu quái với nhau, giới yêu quái cũng không lớn đến vậy, nhân viên im lặng ngẫm nghĩ một chút rồi đổi theo chiều gió: "Thật ra cũng có thể dẫn nhân loại vào. Còn chụp ảnh, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002936/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.