"Báo cảnh sát? Cô không được báo cảnh sát."
Nguyên Ngải nghe giọng nói nóng nảy của báo săn ở đầu kia điện thoại, cô kiên nhẫn đáp: "Số tiền lớn như vậy cảnh sát sẽ đặc biệt chú ý, báo cảnh sát là lựa chọn tốt nhất rồi."
"Dù sao cũng không thể báo cảnh sát được."
"Tại sao?" Nguyên Ngải vừa xếp danh sách các học sinh tham quan bảo tàng lịch sử vừa hỏi.
"Bởi vì một phần trong số tiền đó là do lừa người khác mà có." Nhiếp Bá Thiên ngừng lại một chút: "Dĩ nhiên đa số là tiền hợp pháp."
Thời gian trước Nhiếp Bá Thiên đồng ý hợp tác với giám đốc sở thú, nghiêm túc làm việc, y được chia một khoản hoa hồng.
Nhưng thực chất tiền hoa hồng cũng chỉ có mấy vạn, phần còn lại đều là tiền không rõ nguồn gốc.
Cục yêu quái mà hỏi vì sao y bị lừa, y có thể khai ra bên môi giới lừa đảo, nhưng người nọ đằng nào cũng khai chuyện y thuê vệ sĩ để trốn khỏi sở thú.
"Phần tiền lừa đảo đó hơi khó để giải thích." Nhiếp Bá Thiên thản nhiên nói.
Nguyên Ngải cũng nể sự thành thật của Nhiếp báo săn, có lẽ số tiền này y lừa từ người của hiệp hội phòng chống yêu quái.
Như vậy thì đúng là bất tiện thật, mà bản thân hiệp hội phòng chống yêu quái cũng chẳng hợp pháp.
"Hiệp hội phòng chống yêu quái à?"
"Chứ còn gì nữa." Nhiếp Bá Thiên theo phản xạ mà trả lời, nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng bổ sung: "Bạn của tôi đều là thành viên của hiệp hội phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002935/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.