Đám cá vui sướng ăn cá nấu cay, cá hầm cải chua, cá xốt chua ngọt.
Ngày mai là được trở về biển rồi.
Thật phấn khích.
Cá voi sát thủ yên tĩnh nhất trong đám cá, khi các đồng bạn hân hoan, chỉ có cậu nhóc lặng lẽ ngồi một góc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô giáo nhân loại.
Cậu sẽ quay lại biển, các anh em đều về, cậu cũng phải về. Không có cậu, nhóm người này sớm muộn gì cũng trở thành thức ăn cho các loài cá lớn.
Cô giáo nhân loại đang ăn, không giống đám cá bọn họ, nhân loại ăn chậm nhai kỹ, đôi khi trên mặt còn hiện lên ý cười, giống như một chú cá voi sát thủ nho nhỏ mới sinh.
Rồi cậu nhìn về phía những người anh em của mình, bây giờ bọn họ ăn được món ngon cũng sẽ thật vui vẻ.
Không giống như khi ở đại dương, chỉ biết cắn ngoạm, nuốt trọn, còn phải canh chừng xung quanh có kẻ săn mồi nào khác không.
Đồ ăn dưới đó có hương vị gì, chính bọn họ cũng không để ý.
"Cá voi sát thủ, vui không?" Cá mập trắng vỗ vai cậu bạn: "Anh em chúng ta sắp được trở về rồi, sau này, trời cao biển rộng!"
Còn học được thành ngữ của nhân loại.
Cá nhà táng ở bên cạnh không ngừng gật đầu hưởng ứng.
Cá voi sát thủ chỉ biết ôm đầu, một đứa là loài cá voi sát thủ thích cắn chết nhưng không ăn, một đứa là thức ăn chính của cá voi sát thủ.
Cậu không tài nào hiểu nỗi, nhân loại đã không còn uy hiếp gì với bọn họ nữa.
Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002942/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.