Đêm đông yên tĩnh, một buổi tối chẳng khác gì những ngày bình thường.
Nhiếp Bá Thiên bị cô Hồ bịt miệng, trong lòng vẫn không kiềm được niềm vui.
Mấy năm nay, y đã thử đủ mọi cách thức vượt ngục, lần nào cũng thất bại, nhưng y chưa bao giờ từ bỏ, sau mỗi lần thất bại lại nghĩ ra cách mới.
Nhiếp Bá Thiên duỗi tay ra sờ đằng sau gáy.
Nơi đó có một cái chip, thứ đảm bảo đám động vật không thể ra được khỏi sở thú.
Y có thể giật mạnh con chip này ra, nhưng một khi lấy ra sẽ kích phát tiếng báo động, cơ thể y sẽ tê liệt, ngất xỉu.
Thế nên mới cần có một vệ sĩ đủ mạnh mẽ đưa y ra khỏi sở thú.
Trước kia y không tìm được người nào đủ tầm để nhờ hỗ trợ, đa số mấy người y quen đều là người bên hiệp hội chống yêu quái.
May mà lúc này vận khí tốt, gặp được một cô hổ cái thiếu tiền đi làm kiếm thêm.
Nhiếp Bá Thiên cắn khăn tay, hai mắt nhắm lại, trong lòng hạ quyết tâm, phải giật con chip thật dứt khoát, lỡ giật chưa ra mà lại kích còi báo động thì rất phiền phức.
Nhưng giây tiếp theo, y ngửi thấy một mùi hương nữ tính, một cơ thể mềm mại áp tới, người nào đó giữ tay lại đè y lên thân cây, cắn khẽ đằng sau gáy.
Nhiếp Bá Thiên hoảng hốt một lúc, muốn hỏi xem cô Hồ đang làm gì, nhưng miệng ngậm khăn, tay cũng bị khống chế, chỉ có thể ú a ú ớ.
Huống chi, đối phương là một yêu quái hổ dũng mãnh, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002932/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.