Cô Hồ thực sự quá thông minh, tìm ra một lý do hổ thẹn tới nỗi người khác ngại ngùng hỏi.
Nhiếp Bá Thiên nghĩ thầm, cứ khăng khăng là y với cô Hồ yêu đương vụng trộm, bọn họ có hoài nghi cũng không đến nỗi nhốt y vào phòng giam được.
Giám đốc đem cơm tối cho hai đứa gấu trúc đỏ, thầy Hùng đưa cơm tối cho cô Nguyên, kết quả, cô Nguyên lại ăn cơm thầy Phó mang đến.
Thế nên bữa ăn này đặc biệt phong phú, hôm nay Nhiếp Bá Thiên hào hứng tới nỗi chưa ăn cơm tối, y liền lấy hai quả chuối từ chỗ giám đốc, rồi lại lấy hai cái chân ngỗng bên chỗ thầy Hùng.
"Cho cô một cái." Nhiếp Bá Thiên đưa qua cho cô Hồ.
Giữa hai người họ cách một con gấu trúc, một giám đốc, Hồ Tuyết vươn tay nhận lấy.
Nguyên Ngải có cảm giác như nhìn thấy tình yêu nảy mầm, Nhiếp Bá Thiên cũng đâu phải một chú báo săn dịu dàng gì, giờ phút này lại đáng yêu lạ kỳ.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy cô Hồ thì thầm bên tai mình: "Anh ta có vẻ dính người quá."
Suýt chút nữa thì Nguyên Ngải quên mất, cô Hồ đâu muốn tìm một người yêu chăm chăm theo mình, mà chỉ cần một người để qua được mùa xuân.
Nguyên Ngải nói: "Quan sát thêm một thời gian nữa xem, nếu không thích hợp thì không cần miễn cưỡng."
Tiêu chuẩn tìm bạn đời của cô Hồ không phù hợp với tiêu chuẩn của nhân loại, nhưng cô ấy sinh ra đã như thế, cần gì phải bó buộc theo đạo đức của loài người.
Nguyên Ngải thử lý giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002933/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.