Chương trước dịch nhầm một chút xíu, con này là con gấu trúc đỏ mới đúngggg.
"Ừa cô nổi tiếng trong sở thú lắm."
"Nhiếp Bá Thiên nằm tru tréo, co giật trên mặt đất."
"Video đó nổi từ hồi lâu lắm rồi."
Nguyên Ngải nghĩ thầm, chẳng trách Nhiếp Bá Thiên ghét cô như vậy.
"Không phải cô làm giáo viên rồi hả?" Một nhóc gấu trúc đỏ hỏi.
Nguyên Ngải không nói quá nhiều với hai đứa gấu trúc, nhưng vấn đề cần thì vẫn phải trả lời --
"Thứ hai đến thứ sáu làm giáo viên, chủ nhật đến sở thú làm bảo vệ."
"Ồ vất vả quá nhỉ." Nhóc gấu trúc đỏ trầm giọng nói.
Cái đuôi mập mạp sau lưng cu cậu khẽ đung đưa, rõ ràng là bộ dạng vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Chờ khi thầy Phó đến đưa cơm cho bạn gái, hai nhóc gấu trúc đỏ đã ngồi ngay ngắn bên cạnh cô Nguyên --
Nội dung nói chuyện phiếm đã biến thành --
"Đúng rồi đó, bọn này cũng chả muốn ngồi đây làm động vật, giả ngu giả ngơ cho khách khứa ngắm đâu. Bọn họ cứ hỏi đây là cái gì, kia là cái gì?"
"Ai mà đần tới nỗi không biết quả táo, quả chuối!"
"Không cho ăn thì thôi, cứ phải lấy ra khoe."
"Ngày nào cũng làm mấy công việc lặp đi lặp lại chán chết. Tôi biết nhân loại các người cũng làm những chuyện lặp đi lặp lại, nhưng dù sao cũng là việc có ích cho xã hội, còn bọn này thì sao?"
Nguyên Ngải chỉ im lặng lắng nghe, cô biết nếu những đứa học trò của mình không thi đậu đại học cũng sẽ đối mặt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002931/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.