Mẹ báo tuyết đưa cho cô một cục bông trắng trẻo sạch tinh tươm.
Nguyên Ngải nhìn lại bé con xám xịt trong vòng tay mình, cặp mắt nước to tròn khiến mọi trái tim tan chảy.
Cô lấy khăn giấy ướt ra lau móng vuốt cho báo tuyết.
Nếu cô nhớ không lầm, hồi chàng hổ của cô bằng chừng này tuổi đã biết kéo thảm ra nằm phơi nắng cho sạch sẽ.
Sau khi trưởng thành, anh đã thay đổi rồi.
À đâu, Nguyên Ngải nhớ lại vẻ mặt ghét bỏ khi anh xách gáy báo tuyết, rõ ràng anh vẫn là chú hổ yêu sạch sẽ.
Nguyên Ngải dùng khăn ướt lau sạch bốn chiếc "măng cụt" cho báo nhỏ, bé con rất chịu hợp tác, nằm im trên đùi cô, xòe hai tay hai chân đê lộ ra phần thịt đệm bám bụi.
Nguyên Ngải lau sạch từng chút một.
Lau xong lại lật em bé báo tuyết lại.
Lúc này, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bàn tay nam tính, khớp xương rõ ràng.
Là bàn tay vừa mới xách gáy chú báo nhỏ.
Nguyên Ngải ngẩng đầu lên, Phó Trăn đang nhìn cô vô cùng nghiêm túc, tựa như đang nói tay anh cũng bẩn, muốn được cô lau.
Nguyên Ngải bật cười, rút một tờ khăn giấy khác rồi thả lên tay anh.
"Anh tự lau đi."
Phó Trăn sững sờ một chút, vội vàng biến thành chú hổ to xác, vươn đệm vuốt đưa cho đối phương.
Nguyên Ngải đành phải lau tay cho cả chàng hổ ấu trĩ này.
Vừa lau, cô vừa nghĩ tới việc lát nữa mẹ báo tuyết sẽ tới đón con, cô cố tình nói: "Chốc nữa sẽ có nhân viên của cô nhi viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002923/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.