Từ nhỏ Nguyên Ngải vốn đã không có duyên với động vật lông xù, xung quanh cô cũng chỉ toàn loài lông cứng.
Đã bao giờ có em bé mềm mại, ấm ấp thế này rúc vào trong lòng cô ngủ thiếp đi, giữa sân thể dục ồn ào, bé con ngáp một cái rồi chìm vào giấc.
Nguyên Ngải ôm cục bông mềm, trái tim cũng dần tan chảy.
"Cô Nguyên, cô có con hồi nào vậy?"
Cục bông nhỏ trong lồng ngực Nguyên Ngải hé mở mắt, khịt mũi một cái, tựa hồ không phát hiện gì nguy hiểm, bé con lại nhắm hai mắt.
Nguyên Ngải quay đầu lại, nhìn thấy một cục bông to.
"Suỵt, thằng bé đang ngủ." Nguyên Ngải nói khẽ.
"Báo tuyết á?" Gấu trúc ngơ ngác: "Cô Nguyên, sao cô với loài hổ lại sinh ra được báo t..."
Chưa kịp dứt câu, gấu trúc đã bị người ta xách gáy nhấc qua một bên.
Phó Trăn tới.
Thầy Phó vừa lên văn phòng hiệu trưởng, với tư cách là hiệu trưởng trường, anh là người bận rộn nhất khi dọn sang trường mới, không chỉ những vấn đề vụn vặt liên quan đến quản lý mà còn phải di dời không gian. Xong xuôi, vừa bước xuống cổng đã thấy cô Nguyên ôm một nhóc con trong lòng.
Một chú báo tuyết nhỏ xíu, anh bước lại xem, vừa vặn nghe được lời thầy Hùng nói.
Thế nên thầy Phó thẳng thừng xách tên gấu trúc ăn hại bỏ sang một bên.
"Báo tuyết con?" Cô Ngũ cũng ghé lại xem: "Cô Nguyên nhặt được ở đâu vậy? Có đưa đến cô nhi viện không?"
Nguyên Ngải đang định nói là con trai của tài xế xe tải, cô chợt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002922/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.