Thầy Hùng thích sở thú, cái thích này không giống cái thích trước kia. Hồi đấy thầy thích sở thú vì thầy là chú gấu trúc quý nhất sở thú, thầy kiêu ngạo.
Còn hiện tại, thầy thích sở thú vì giám đốc sở thú là cha thầy, ông ấy nói sau này sẽ truyền lại sở thú cho thầy.
Tuy rằng thái độ của các nhân viên khả năng sẽ không thay đổi gì mấy, vẫn coi thầy như chú gấu trúc quý nhất sở thú, nhưng điều đó không thể nào cản được sự nhiệt huyết dâng lên trong lòng thầy Hùng.
"Chốc nữa cô không được mặc đồ của cô đâu nhé, lỡ khách tham quan mà nhìn thấy thì sẽ mắng sở thú của chúng tôi quản lý kém."
Thầy Hùng đặc biệt dặn dò, trước kia đừng hòng thầy bận tâm mấy chuyện này, nhưng từ nay thầy phải chú ý.
Nguyên Ngải còn đang sốt sắng lo không biết bạn trai mình đi đâu làm thêm.
Cô vẫn luôn nghĩ anh cứ vui vẻ mỗi ngày là được, không cần phải thay đổi gì.
Cô cũng chưa từng nghĩ anh sẽ thay đổi, bản chất của Phó Trăn là sinh vật sống đơn độc, rất nhiều thứ đã khắc vào xương cốt.
Nguyên Ngải sợ anh chịu thiệt.
"Cô Nguyên, cô không sao chứ?"
Nguyên Ngải quay đầu lại, thầy Hùng đưa một bộ đồng phục nhân viên cho cô: "Đồ mới, cô mặc vào rồi đeo khẩu trang, chúng ta đến khu báo săn hù dọa một chút."
Nguyên Ngải tròng bộ đồng phục lên.
Thầy Hùng đột nhiên thấu hiểu lòng người mà hỏi: "Cô Nguyên, cô sợ thầy Phó xuống biển sao?"
Xuống biển? "Đám chúng tôi hay gọi xuống biển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002913/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.