Tại sở thú, nhân viên đang chuẩn bị tre trúc cho các cục cưng gấu trúc, bên cạnh, một chú gấu trúc vẫn đang không ngừng vung tay vung chân đánh báo săn.
Trúc đổ đầy ra mặt đất, hai cậu nhóc lông xù kia vẫn hì hục đánh nhau.
Nhóm nhân viên cũng không né tránh mà luồn qua bọn họ, nhặt trúc lên rồi đẩy xe đi tiếp.
Nguyên Ngải cùng giám đốc đứng một bên theo dõi.
"Chắc phải đánh một lúc nữa." Giám đốc quan sát tình thế rồi nói.
Không ai khuyên ngăn hai người bọn họ, dù sao cũng là động vật trưởng thành, tự biết chừng mực.
Giám đốc nhìn mấy cậu nhóc lông xù giờ đây đứng bằng hai chân sau, hai chân trước thì giơ lên tung chiêu, ông gọi trợ lý tới.
"Chụp mấy tấm đi, chút nữa đăng lên mạng."
Nghe được lời này, Nguyên Ngải nghĩ thầm, không hổ là người kinh doanh một vườn thú lớn, đã vậy còn phải nuôi một con gấu trúc phá của. Chuyện làm ăn của sở thú vốn cũng không khá khẩm mấy, hồi cựu giám đốc còn quản lý, sở thú vẫn luôn thua lỗ, lúc ấy ngày nào bọn họ cũng phải phát livestream kiếm tiền.
Sau khi giám đốc tiếp nhận, ông mở rộng quy mô, nhận thêm yêu quái rồi đưa con trai gấu trúc đi học đại học, trở thành giáo viên, không cần phải ở sở thú lao động nữa.
Không thể không khen giám đốc đúng là rất lợi hại.
"Phúc lợi ở sở thú của chúng tôi có thể nói là tốt nhất cả nước, hơn nữa còn đảm bảo sự riêng tư cho các yêu quái." Giám đốc mở lời.
Nguyên Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002914/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.