"Tôi vui là vì bây giờ không còn dị ứng với nguyên hình của mọi người nữa."
Để tránh cho mọi người suy đoán linh ta linh tinh, Nguyên Ngải quyết định nói chuyện này ra.
Bầu không khí mà cô đang hít thở thực tế là trong căn nhà thuê của mình, nói cách khác, không chỉ Phó Trăn, kể cả đám học trò của cô, miễn là không hiện nguyên hình xuất hiện trong nhà cô, cô sẽ không dị ứng.
Cô Ngũ, thầy Hùng vốn dĩ không thuộc nhóm đối tượng Nguyên Ngải dị ứng, thế nên chỉ có thầy Nhiếp cùng mấy thầy cô khác trong văn phòng phấn khởi khi nghe tin này.
Đặc biệt là thầy Nhiếp: "Anh trai tôi mà biết chắc sẽ vui lắm."
Nguyên Ngải nhớ ân oán giữa cô với Nhiếp Bá Thiên âu cũng xuất phát từ chuyện dị ứng.
"Tôi cũng rất vui."
Cô Ngũ luôn có thể bắt chính xác trọng tâm của mọi chuyện, dù gì từ khi Nguyên Ngải về trường tới bây giờ, cô Ngũ vẫn luôn để ý tới chuyện này--
"Cô Nguyên, vậy cô có thể sờ vào bụng hổ rồi á?"
Không thể trách cô Ngũ quan tâm quá đáng đến vấn đề này, ai bảo trên internet mọi người đều tỏ vẻ muốn sờ bụng động vật họ nhà mèo.
Mặt Nguyên Ngải hơi hơi đỏ lên, dù cho cô biết ý của cô Ngũ chỉ đơn thuần là cô đã chạm vào được bụng lão hổ hay chưa.
Nhưng cô giáo Nguyên vẫn không nhịn được mà nhớ tới chuyện hôm qua.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Phó Trăn nhìn đến, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/3651426/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.