"Không sao đâu, không sao đâu, em dị ứng suốt mà, huống hồ có thuốc đây rồi, anh cứ ra đây đi." Nguyên Ngải hít một hơi sâu, ngửi được hương vị cũ kỹ của một căn phòng đã lâu không có người thuê. 
Mà hương quế hoa ngọt ngào trong phòng cô lại chẳng hề ngửi thấy. 
Thật thần kỳ. 
Nguyên Ngải đứng giữa phòng, bên cạnh chuẩn bị sẵn ống tiêm chứa thuốc dị ứng. Cô không mặc đồ bảo hộ, là một người dị ứng lâu năm, cô đã sẵn sàng đối phó mọi tình huống có thể phát sinh. 
Lão hổ to lớn bước ra, nhìn thấy cảnh tượng như thế. 
Sau khi nghe Nguyên Ngải đưa ra yêu cầu đó, anh đã thẳng thắn trước giờ mình chưa từng làm vậy, không chắc chắn có được hay không. 
Anh không nỡ để cô mạo hiểm. 
Nhưng rõ ràng, Nguyên Ngải là kiểu người phải dứt điểm bệnh dị ứng chỉ để sờ lông hổ cho bằng được, chút nguy hiểm này thì có là gì. 
Tuy rằng vẫn chưa thể giải quyết những vấn đề thân mật hơn, nhưng có thể tiến từng bước một, cũng đâu thể cứ mặc đồ phòng hộ ở với nhau cho tới khi tìm ra yêu quái hệ thực vật được? 
Nguyên Ngải duỗi tay chạm vào tai hổ, không hề cảm thấy chút khó chịu nào. 
Quá thần kỳ. 
Nguyên Ngải choàng tay qua cổ anh, vùi đầu vào lớp lông mềm mại, nhưng vẫn không ngửi thấy chút mùi hương nào thuộc về loài hổ: "Gần thế này mà vẫn không dị ứng!" 
Thấy cô vui vẻ, Phó Trăn dù không quen lắm cũng cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/3651425/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.