Chương trước
Chương sau
Trợ lý không nghĩ tới Đàm Tiểu Ân dùng vài ba lời liền làm bọn họ rơi vào thế hạ phong, hắn nhìn Đàm Tiểu Ân, giễu cợt nói: “ánh mắt của ngài Âu thật đúng là quá kém, lại cưới một kẻ vô văn hóa, không có tư chất như vậy.”
Đàm Tiểu Ân mới mười tám tuổi, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ là một cô gái mới lớn.
Cô vô văn hóa, không có tư chất?
Đàm Tiểu Ân cũng không ngại đối phương nói cô như vậy, mượn lời của đối phương trả lại: “còn phải xem là đối với loại người nào đã, đối phó hạng người vô liêm sỉ lại còn mắc bệnh tự luyến giai đoạn cuối thì cần gì phải lịch sự làm gì cho mất công.”
Ý tứ là cô có tư chất hay không, hoàn toàn quyết định bởi người trước mắt kia.
Đàm Tiểu Ân tuổi còn nhỏ, cũng không có mặt mũi gì, cũng không để bụng những thứ này.
Nhưng hai vị này, đều là người cực kỳ cần mặt mũi.
Trợ lý tức giận nói: “Xem ra ngài Âu cần phải dậy dỗ lại vợ mình một chút, một con nhãi ranh, không biết trời cao đất rộng, đừng cho là mình gả vào Nhà họ Âu, thì ngon. Nếu không phải là đại tiểu thư không muốn gả, còn đến phiên cô sao?”
“Anh nói cứ như đại tiểu thư các người muốn gả mà có thể gả cho anh Âu nhà tôi vậy” tiếp lời không phải là Đàm Tiểu Ân, mà là Lý Sơn.
Đàm Tiểu Ân quay đầu lại, nhìn thấy Lý Sơn cùng Âu Minh Triết đã ra rồi.
Lý Sơn nhìn trợ lý bên cạnh Dương Nhạc Linh, khinh miệt nói: “Cũng không biết ban đầu là ai bám dai như đỉa đói đòi sống đòi chết để anh Âu nhà chúng tôi cho bằng được! Phương trợ lý dù gì cũng là người có mặt mũi bên cạnh ông Dương, lại cùng một người phụ nữ tranh cãi, ngay cả phong độ, lịch sự cũng không có?”
Mẹ nó! Lý Sơn đã sớm nhịn không nổi nữa.
Anh ta tự nói với mình, dù thế nào cũng là trợ lý của Âu Minh Triết, không thể tùy tiện ném đi thể diện của Âu Minh Triết, mới chịu đựng không công kích Dương Nhạc Linh.
Hiện tại Đàm Tiểu Ân ra mặt, ngược lại là giúp anh ta tìm một cái cái cớ thật hay, anh ta cũng sẽ không có bất kỳ kiêng kỵ gì nữa.
Trợ lý kia nghe xong lời của Lý Sơn, đang chuẩn bị phản pháo, nhìn thấy Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn, không biết tại sao không mở miệng được!
Rõ ràng Âu Minh Triết không nói gì, nhưng trên người anh lại có một loại cảm giác làm cho người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Nhà họ Dương bây giờ bị Âu Minh Triết ép đến tình thế chật vật,ông Dương cùng Âu Minh Triết hoà hoãn. Hắn là một trợ lý, cũng không dám đắc tội Âu Minh Triết.
Đàm Tiểu Ân có chút chột dạ đi tới bên cạnh Âu Minh Triết, “ông xã!”
Cô cũng không phải là người to gan, mới vừa rồi đi ra tìm Dương Nhạc Linh, thật sự là bởi vì tức không nhịn nổi, nuốt không trôi cục tức này.
Cũng không biết anh có vì cô xen vào việc của người khác, mà cảm thấy mất mặt không?
Âu Minh Triết nhìn Dương Nhạc Linh, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, “Mới vừa rồi ở bên trong, tôi cùng Cô Dương, có thể là có chút hiểu lầm, tôi nghĩ, tôi vẫn nên nói rõ ràng với cô.”
“Hiểu lầm?” Dương Nhạc Linh khó hiểu nhìn Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết trịnh trọng cầm tay Đàm Tiểu Ân, “Ở trong mắt tôi, người quan trọng nhất chỉ có vợ của tôi. Về phần cô… Cô yên tâm, mắt nhìn người của tôi không tệ, không phải là người nào cũng lọt vào mắt tôi đâu.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Âu Minh Triết một mực ôn nhu nhìn chằm chằm ngón tay của Đàm Tiểu Ân tràn đầy thâm tình.
Anh gằn từng chữ, ấm áp đối với cô nhưng lại làm những người kia không rét mà run.
Lý Sơn nhìn về phía Dương Nhạc Linh, “Cô Dương nghe rõ chưa? Nếu như không nghe rõ, tôi không ngại lại thuật lại một lần. Phu nhân chúng tôi nói rất đúng,người phụ nữ giống như cô, đừng nói ngài Âu, liền ngay cả tôi, cũng không có hứng thú.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.