Chương trước
Chương sau
“Cô Dương!” Dương Nhạc Linh cùng trợ lý còn chưa đi đến thang máy, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nữ.
Hai người dừng bước lại, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đi tới.
Trên mặt Dương Nhạc Linh mang theo nụ cười lịch sự, ôn nhu nói: “Có chuyện gì sao?”
Đàm Tiểu Ân nhìn Dương Nhạc Linh, cũng không vội nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm Dương Nhạc Linh.
Dương Nhạc Linh mở miệng, “Tôi nghe ba mẹ tôi từng nói, cô họ Đàm, tên là Tiểu Ân phải không?”
Cô ta đối với Đàm Tiểu Ân rất lịch sự, giống như ngày hôm qua ở trường học,ở phòng ăn đối với Hồ Tiểu Tri.
Đối mặt với gương mặt giả tạo đến buồn nôn của cô ta, Đàm Tiểu Ân muốn cười cũng không cười nổi.
Cô nắm chặt quả đấm, hung hăng đè nén xuống nội tâm đang vô cùng phẫn nộ, “Tôi qua đây là có vài lời muốn hỏi cô, có được không?”
Dương Nhạc Linh gật đầu, “Ừm.”
Đàm Tiểu Ân ngữ khí rất lạnh lẽo, khó có thể khống chế tâm tình của mình, “anh ấy bị thương, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đây không phải là điều anh ấy muốn, anh ấy biến thành bộ dáng này, trong lòng so với ai khác đều khổ sở hơn bao giờ hết. Tại sao cô có thể ở trước mặt anh ấy nói ra những lời không dùng não suy nghĩ như thế? Dù gì cô cũng từng là vị hôn thê của anh ấy, không cảm thấy mới vừa ở bên trong nói với anh ấy như thế rất quá đáng sao?”
Dương Nhạc Linh nhìn Đàm Tiểu Ân đang tức giận, ngớ ngẩn, ngay sau đó cười nói:
“Không phải là tôi vô lương tâm, mà là cô quá ngu ngốc. Minh Triết đã nói với cô cái gì mà cô lại bênh anh ta chằm chặp như vậy? Đúng vậy, anh ta bây giờ, cũng chỉ có thể lừa gạt mấy cô gái mới lớn ngây thơ như cô thôi!”
Cô ta còn tỏ ra có chút đau lòng cho Đàm Tiểu Ân, bị Âu Minh Triết lừa gạt vòng vòng, vẫn còn ở nơi này bất bình thay Âu Minh Triết.
Đàm Tiểu Ân nghe mấy lời cô ta nói, thiếu chút nữa hộc máu mồm.
Cô nhìn Dương Nhạc Linh, nói: “Coi như tôi chưa từng trải nhiều,nhưng cũng biết nên làm người như thế nào. Ít nhất tôi sẽ không bỏ mặc vị hôn phu của mình, lúc anh ấy xảy ra chuyện cũng chẳng thèm quan tâm, còn dung túng người nhà của mình bỏ đá xuống giếng.”
Nói tới chỗ này, Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “Tôi cũng rất tò mò, Cô Dương lấy đâu ra tự tin,mà lại cảm thấy ông xã của tôi làm hết thảy những việc kia đều là vì anh ấy muốn cô trở lại bên cạnh anh ấy? Anh ấy tìm một kẻ lòng dạ rắn rết như cô về,để sau này lúc anh ấy nguy nan lại vứt bỏ anh ấy một lần nữa sao? sở dĩ cô muốn kết hôn với anh ấy, chẳng qua chỉ là vì muốn lấy địa vị, tiền bạc của anh ấy,. Tôi nghĩ, coi như đổi lại bất kỳ người đàn ông nào, chắc cũng sẽ không muốn cưới một người giống như cô Dương đâu… Cô nói xem có đúng không?” Từ nay nhóm sẽ tập trung lên tại ứng dụng truyệnHola nhé!
Mấy câu vừa nói ra, Đàm Tiểu Ân cũng không nghĩ tới, mình lại có thể dũng cảm như vậy.
Dương Nhạc Linh này thoạt nhìn cũng không có tính công kích gì, thế cho nên thái độ Đàm Tiểu Ân lộ ra có chút hùng hổ dọa người.
Một bên trợ lý của Dương Nhạc Linh lên tiếng trách cứ: “Âu phu nhân nói chuyện hơi bị quá đáng rồi đấy!”
“Quá đáng sao?” Đàm Tiểu Ân lãnh đạm thờ ơ nhìn một cái, “Nói như vậy, anh cảm thấy cô chủ nhà anh làm đúng sao? Vậy tôi chúc anh sau này sẽ tìm được một cô vợ y như cô chủ nhà anh, vào lúc anh rơi xuống đáy vực tuyệt vọng sẽ bỏ rơi anh không thương tiếc, để anh nếm mùi vị bị vứt bỏ.”
“Cô…” Trợ lý tức giận, Đàm Tiểu Ân nói mấy lời này có phần quá ác độc rồi!
Hắn đang êm đẹp, cô lại nguyền rủa hắn xảy ra chuyện?
“Làm sao? Tức giận?” Đàm Tiểu Ân dửng dưng, “Nếu như anh cũng cảm thấy tức giận, vậy thì im miệng của anh lại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.