“Cô Dương!” Dương Nhạc Linh cùng trợ lý còn chưa đi đến thang máy, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nữ.
Hai người dừng bước lại, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đi tới.
Trên mặt Dương Nhạc Linh mang theo nụ cười lịch sự, ôn nhu nói: “Có chuyện gì sao?”
Đàm Tiểu Ân nhìn Dương Nhạc Linh, cũng không vội nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm Dương Nhạc Linh.
Dương Nhạc Linh mở miệng, “Tôi nghe ba mẹ tôi từng nói, cô họ Đàm, tên là Tiểu Ân phải không?”
Cô ta đối với Đàm Tiểu Ân rất lịch sự, giống như ngày hôm qua ở trường học,ở phòng ăn đối với Hồ Tiểu Tri.
Đối mặt với gương mặt giả tạo đến buồn nôn của cô ta, Đàm Tiểu Ân muốn cười cũng không cười nổi.
Cô nắm chặt quả đấm, hung hăng đè nén xuống nội tâm đang vô cùng phẫn nộ, “Tôi qua đây là có vài lời muốn hỏi cô, có được không?”
Dương Nhạc Linh gật đầu, “Ừm.”
Đàm Tiểu Ân ngữ khí rất lạnh lẽo, khó có thể khống chế tâm tình của mình, “anh ấy bị thương, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đây không phải là điều anh ấy muốn, anh ấy biến thành bộ dáng này, trong lòng so với ai khác đều khổ sở hơn bao giờ hết. Tại sao cô có thể ở trước mặt anh ấy nói ra những lời không dùng não suy nghĩ như thế? Dù gì cô cũng từng là vị hôn thê của anh ấy, không cảm thấy mới vừa ở bên trong nói với anh ấy như thế rất quá đáng sao?”
Dương Nhạc Linh nhìn Đàm Tiểu Ân đang tức giận, ngớ ngẩn, ngay sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378925/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.