Chương trước
Chương sau
Vừa so sánh như vậy, cảm giác Đàm Tiểu Ân quả thực là đáng yêu chết đi được, chẳng có điểm nào giống như Dương Nhạc Linh, chẳng những vong ân phụ nghĩa, còn tự luyến, tự cho là đúng.
Cô ta cho rằng mình xinh đẹp thì ngon lắm sao?
Dương Nhạc Linh nhìn bọn họ, trong chốc lát, không nói nên lời.
Âu Minh Triết nói với Đàm Tiểu Ân: “Chúng ta đi thôi.”
Đàm Tiểu Ân gật đầu, “Được.”

Ánh đèn của phòng ăn rất ấm áp, Lý Sơn đứng ở một bên, nhìn Đàm Tiểu Ân gắp thức ăn đưa tới tận mồm Âu Minh Triết, “ông xã, cái này ngon lắm, anh nếm thử đi.”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân một mực đang lấy lòng mình, ăn miếng cô bón tới.
Đàm Tiểu Ân cầm lấy đũa, tiếp tục đi gỡ xương cá.
Âu Minh Triết nhìn cii, ôn nhu xoa xoa đầu của cô, “Thật ra anh không sao.”
Hôm nay Đàm Tiểu Ân rất thân mật, giống như là lo lắng anh bị Dương Nhạc Linh tổn thương vậy.
Đàm Tiểu Ân gỡ xương cá sạch sẽ,gắp cá vào trong bát anh, nghiêm túc nói: “em biết anh không có việc gì. Nhưng mà em muốn chiều hư ông xã của em, làm sao bây giờ?”
cái chữ chiều hư này, làm cho Âu Minh Triết nhịn không được bật cười, “em còn muốn chiều hư anh sao?”
Như bình thường đều là anh chiều chuộng cô?
“Làm sao, anh không muốn à?” Đàm Tiểu Ân nhìn anh một cái,đôi mắt trong suốt ẩn tàng tình yêu.
Âu Minh Triết bị ánh mắt của cô hòa tan mất rồi.
Một mặt trịnh trọng nói: “được bà xã đại nhân chiều hư, là vinh hạnh của anh.”
“Nào, há miệng ra, ăn miếng này đi! Ăn thêm một chút.” Đàm Tiểu Ân gắp thịt cá, tiếp tục bón cho anh, ánh mắt chuyên chú nhìn anh nhai thức ăn, “Ăn có ngon không?”
Mẹ ơi,ông xã cô chỉ ăn một bữa cơm thôi mà nhìn cũng đẹp trai chết đi được!
Cô sâu khắc hoài nghi Dương Nhạc Linh mắt có vấn đề mới bỏ rơi một ông xã đẹp trai thế này.
Âu Minh Triết gật đầu: “Ừm.”
Vợ tự tay bón vào mồm, có thể ăn không ngon sao?
“Nhưng mà, sao em không ăn?”
Bình thường đến giờ cơm, chỉ nói hơn một câu cũng ngại lãng phí tinh lực, hôm nay lại cùng anh nói chuyện.
Đàm Tiểu Ân dùng đũa gắp lên, nếm thử một miếng, “em đang ăn mà! Ăn ngon quá. Nhưng mà nhà hàng này đắt quá!”
“Em muốn ăn lúc nào cũng được, anh sẽ đi cùng.”
“Anh không sợ em ăn cho anh sạt nghiệp luôn à?”
Lý Sơn không nhịn được cười, “cô như vậy, mà đòi ăn đến sạt nghiệp anh Âu được hả?”
Âu Minh Triết: “…” Trợ lý nhiều chuyện như vậy là nhà ai, có thể kéo cậu ta ra ngoài được không?
Đàm Tiểu Ân nói: “anh ấy bây giờ còn đang vay nợ người ta, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy.”
“Vay nợ?” Lý Sơn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Lúc nào anh Âu lại vay tiền người khác vậy, làm sao tôi lại không biết?”
“…” Âu Minh Triết giật nảy mình, trong lòng đã tính toán xong sẽ xử lý Lý Sơn như thế nào.
“Không có nợ thật sao? Nhưng mà…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.