Chương trước
Chương sau
Không ai nói,nhưng Đàm Tiểu Ân trong lòng đã rõ ai nói.
Có thể làm được loại chuyện như vậy, trừ Vũ Minh Hân, còn có thể là ai?
Những ngày gần đây, Đàm Tiểu Ân bị chuyện trên mạng làm phân tâm, không có cùng Vũ Minh Hân tính sổ, không nghĩ tới Vũ Minh Hân ngược lại lại tự mình tìm tới cửa.
Vũ Minh Hân nhìn Đàm Tiểu Ân, vô tội nói: “Chuyện này không phải là mình làm.”
“Không phải là cô?” Đàm Tiểu Ân không tin, “Còn có thể là người khác sao?”
Toàn bộ lớp học, chỉ có Vũ Minh Hân căm ghét cô, cũng thích nhất đi mách lẻo.
Vũ Minh Hân nói: “Thật sự không phải là mình, cậu bây giờ có chỗ dựa là Chú Âu, mình nào dám chọc giận cậu?”
Vũ Minh Hân nói những lời này nói tới rất ủy khuất, nhất là ngày ấy,cảnh tượng bị Âu Châu Du cảnh cáo, còn rõ mồn một trước mắt, cho nên gần đây, cô ta thật sự không dám động vào Đàm Tiểu Ân.
Cho dù cô ta có giả bộ đáng thương đến đâu, Đàm Tiểu Ân cũng sẽ không tin tưởng cô ta: “Không cần giải thích, có phải hay không trong lòng cô tự rõ.”
Đàm Tiểu Ân cố ý ở ngay trước mặt Đinh Cẩn nói ra, chính là muốn để cho Đinh Cẩn nhận rõ Vũ Minh Hân này là hạng người gì.
“Là Hồ Tiểu Tri.” Vũ Minh Hân thấy Đàm Tiểu Ân không tin mình, dứt khoát đem Hồ Tiểu Tri khai ra, “cô ta nhìn thấy Chú Âu ngồi trên xe lăn, rất xem thường cậu, hàng ngày đều ở trước mặt nói xấu về cậu. chuyện cậu kết hôn cũng là cô ta nói ra, tố cáo cũng là cô ta, cậu không bị kỉ luật, cô ta còn tỏ ra không vui, gần đây ngày nào cũng than phiền với mình.”
Đàm Tiểu Ân nhớ tới hôm kết hôn, Hồ Tiểu Tri cũng từng nói xấu cô, trong mắt xuất hiện vài tia chần chờ.
Vũ Minh Hân thấy Đàm Tiểu Ân bắt đầu tin cô ta nói, trong mắt âm thầm xẹt qua một trận đắc ý, cũng còn may những thứ này đều là Hồ Tiểu Tri tên ngu xuẩn kia đi làm.
Đàm Tiểu Ân nhìn Vũ Minh Hân một cái, không lên tiếng.
Tiến vào phòng học, phát hiện Hồ Tiểu Tri đã đến. Hồ Tiểu Tri đang nói chuyện với bạn học, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, trên mặt lập tức lạnh xuống, giống như Đàm Tiểu Ân thiếu tiền cô ta vậy.
Cô ta là loại người thẳng như ruột ngựa, liền không giấu được cảm xúc trên mặt.
Vũ Minh Hân nhìn thấy biểu hiện này của Hồ Tiểu Tri, không nhịn được cười một tiếng, Hồ Tiểu Tri như vậy, vừa vặn gánh sạch tội danh của cô ta, Đàm Tiểu Ân bây giờ muốn không tin cũng khó khăn.
Đinh Cẩn đi theo sau lưng Đàm Tiểu Ân tiến vào, không có bỏ lỡ phản ứng của Hồ Tiểu Tri.
Tròng mắt màu đen âm thầm, đi bên cạnh Tả Dục chỗ ngồi xuống.
Lâm Vi nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, không dám tin hỏi: “ba người sao lại đi cùng nhau?”
“Trên đường đụng mặt.”
Đàm Tiểu Ân vừa ngồi xuống, Vũ Minh Hân lập tức sấn tới, “cậu bây giờ tin lời của mình rồi chứ? Thật không phải là mình nói.”
Đàm Tiểu Ân chẳng buồn nhìn mặt cô ta,đáp, “Cái này đối với cô mà nói rất quan trọng sao? Cô từ lúc nào lại để ý tới tôi như vậy?”
“Chúng ta đã từng là bạn thân, mặc dù mình làm ra chuyện không thể tha thứ được, nhưng đều là chuyện lúc trước. Ngược lại là Lâm Vi, cậu biết chuyện cô ta gia nhập chiến đội của Đinh Cẩn không?”
Rất rõ ràng, Vũ Minh Hân bây giờ là đang đem mọi ghen tỵ đều chuyển đến trên người Lâm Vi, muốn ly gián quan hệ của cô với Lâm Vi!
Cô cố ý trả lời: “Không biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.