Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân khóc không thành tiếng, anh đưa tay ra, giúp cô lau sạch nước mắt.
Vành mắt Đàm Tiểu Ân đỏ hoe, nhìn Âu Minh Triết: “chú ơi, chú có bao giờ gặp phải vấn đề gì lớn mà chú không giải quyết được không.”
Nghe cô nói Âu Minh Triết không nhịn được cười thành tiếng, ” chân bị gãy thế này có tính không?”
“…” Anh nói những lời này, làm cho trái tim Đàm Tiểu Ân phảng phất như bị trăm ngàn cây kim xuyên vào
Đúng vậy!
So với chuyện Âu Minh Triết gặp phải, thất bại nhỏ này của cô thì tính là gì?
Âu Minh Triết xoa xoa đầu của cô, dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói: “anh nhớ, khi anh tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói, cả đời này anh không còn khả năng đứng lên nổi nữa. Một khắc đó, anh cảm giác mình sống không bằng chết. Người nhà vào thăm anh,anh biết bọn họ là người đau lòng nhất. Nhưng Cũng bởi vì có bọn họ ở bên cạnh, anh mới có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó… Thật ra thì, suy nghĩ một chút, anh cũng chỉ là không đi lại được thôi, so với việc phải cắt bỏ hoàn toàn hai chân, hay mất đi đôi mắt thì không phải anh còn rất may mắn sao? Cho nên, không có cái gì phải khổ sở đau lòng cả…”
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân nghe thấy Âu Minh Triết nhắc đến chuyện anh bị thương.
Vì an ủi cô, anh cố ý động vào nỗi đau của mình.
So với những gì anh vừa nói thì chuyện cô phải đối mặt đâu có là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378882/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.