Chương trước
Chương sau
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân khóc không thành tiếng, anh đưa tay ra, giúp cô lau sạch nước mắt.
Vành mắt Đàm Tiểu Ân đỏ hoe, nhìn Âu Minh Triết: “chú ơi, chú có bao giờ gặp phải vấn đề gì lớn mà chú không giải quyết được không.”
Nghe cô nói Âu Minh Triết không nhịn được cười thành tiếng, ” chân bị gãy thế này có tính không?”
“…” Anh nói những lời này, làm cho trái tim Đàm Tiểu Ân phảng phất như bị trăm ngàn cây kim xuyên vào
Đúng vậy!
So với chuyện Âu Minh Triết gặp phải, thất bại nhỏ này của cô thì tính là gì?
Âu Minh Triết xoa xoa đầu của cô, dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói: “anh nhớ, khi anh tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói, cả đời này anh không còn khả năng đứng lên nổi nữa. Một khắc đó, anh cảm giác mình sống không bằng chết. Người nhà vào thăm anh,anh biết bọn họ là người đau lòng nhất. Nhưng Cũng bởi vì có bọn họ ở bên cạnh, anh mới có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó… Thật ra thì, suy nghĩ một chút, anh cũng chỉ là không đi lại được thôi, so với việc phải cắt bỏ hoàn toàn hai chân, hay mất đi đôi mắt thì không phải anh còn rất may mắn sao? Cho nên, không có cái gì phải khổ sở đau lòng cả…”
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân nghe thấy Âu Minh Triết nhắc đến chuyện anh bị thương.
Vì an ủi cô, anh cố ý động vào nỗi đau của mình.
So với những gì anh vừa nói thì chuyện cô phải đối mặt đâu có là gì..
Nhưng anh lại làm đến mức này để an ủi cô!
Giọng anh càng thong thả, trong lòng Đàm Tiểu Ân càng khó chịu.
Nghe xong anh nói, không biết dũng khí của cô từ đâu tràn tới,cô đứng dậy chủ động hôn anh…

Sáng sớm hôm sau, dì Ngô chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy Lý Sơn từ trong phòng khách đi tới, nói: “Tiểu Ân hôm nay không phải đi học sao? Giờ này rồi, sao còn chưa dậy?”
Lý Sơn nói: “cô ấy xin nghỉ bệnh rồi.”
“Bệnh rất nghiêm trọng sao?”dì Ngô vẻ mặt lo âu.
Lý Sơn nói: “cháu cũng không rõ ạ.”
Buổi sáng anh ta gọi điện thoại gọi Âu Minh Triết dậy, Âu Minh Triết phân phó cho anh ta như vậy.
Trong phòng ngủ, Đàm Tiểu Ân còn đang ngủ, mồ hôi thấm ướt đẫm tóc, nhìn qua là biết đêm qua cực kỳ mệt mỏi.
Âu Minh Triết ngồi tựa vào trên gối, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay anh, giống như là đang cầm một món bảo bối trân quý nhất.
Qua rất lâu, Đàm Tiểu Ân mới lười biếng mở mắt.
“Tỉnh rồi?” Âu Minh Triết dương khóe miệng lên, ôn nhu hỏi.
Đàm Tiểu Ân sửng sốt một chút, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cơ hồ theo bản năng,kéo chăn lên che kín mặt. Tự đánh lừa bản thân,làm như không nhìn thấy của anh, tối hôm qua hết thảy mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.
Âu Minh Triết nhìn thấy cô đã tỉnh mà còn chở vờ ngủ,anh không nhịn được cười một tiếng.
Nụ cười của anh đẹp đến chói mắt, làm cho người ta rất muốn nhào tới hôn một cái.
“Em dậy ăn đi nào.” Âu Minh Triết cưng chiều gọi cô dậy.
Anh đã sớm tỉnh rồi, chỉ là chờ cô dậy cùng, biết cô rất mệt mỏi, cũng không đánh thức cô.
Còn bảo Lý Sơn giúp cô xin nghỉ bệnh.
“Không ăn.” Đàm Tiểu Ân giơ tay lên che mặt, nhỏ giọng nói một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.