Nhưng mà Âu Minh Triết lại bỏ qua cô.
Đàm Tiểu Ân nhịn một hồi, cảm giác tư thế nằm hiện tại có chút bí bách, không nhịn được trở mình, Âu Minh Triết nguyên bản đang nhắm mắt lại, bởi vì cô cử động mà mở mắt ra, giống như là nhắc nhở, hoặc có thể nói là cảnh cáo, “đừng lộn xộn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Đàm Tiểu Ân nghe xong lời của anh, cũng không dám cựa quậy nữa, ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận.
Sáng hôm sau, Âu Minh Triết nghe Lý Sơn báo cáo công việc qua điện thoại, Đàm Tiểu Ân liền xuống nhà ăn sáng trước.
Âu Châu Du bảo người lấy thuốc ra để ở một bên, nói với Đàm Tiểu Ân: “Đây là thuốc tối hôm qua bác sĩ Kỷ kê cho Minh Triết, lát nữa em bảo Minh Triết uống đi.”
“…” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Châu Du, không nghĩ tới bác sĩ Kỷ lại kê thêm thuốc cho Âu Minh Triết. Nghĩ đến phản ứng của Âu Minh Triết tối hôm qua, như vậy, còn cần uống thuốc sao?
Đàm Tiểu Ân nói: “Chị ơi, hay là đừng cho chú ấy uống thuốc này nữa.”
“Không uống thì bao giờ mới tốt lên được? Đợi lát nữa nó xuống, em cùng chị khuyên nó một chút.” Âu Châu Du nói: “nó chính là đến chết vẫn sĩ diện. Mặt mũi có thể bỏ ra ăn thay cơm được không? Thật là, ngay cả thân thể của mình cũng mặc kệ.”
“…” Đàm Tiểu Ân nghe Âu Châu Du lải nhải một trận, quả thật không biết nên nói cái gì.
Cô căn bản cũng không nghĩ ra, là ai truyền tin đồn nhảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378843/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.