Chương trước
Chương sau
Đàm Tiểu Ân giải thích với bà Âu: “con biết, mẹ cũng không thiếu cái gì, cho nên liền mua hoa tặng mẹ.”
Phụ nữ đều thích hoa!
Dù là hoa tươi rất nhanh sẽ héo tàn, nhưng mà, nhận được hoa cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Bà Âu nhịn không được bật cười, “con ngoan quá.”
Đàm Tiểu Ân mua cho Ông Âu một cây bút máy, cho Âu Châu Du một túi thơm để trong xe ô tô, ngay cả anh rể Cố cũng có phần
Âu Minh Triết ngồi ở một bên, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, Đàm Tiểu Ân không có tiền, cho nên anh bình thường cũng sẽ không cho cô mua đồ đến đây.
Không nghĩ tới cô kiếm ra tiền, chuyện đầu tiên muốn làm lại là mua quà cho người nhà..
Đàm Tiểu Ân tặng quà cũng không đắt tiền, đều là mấy món đồ nho nhỏ. Nhưng mà, đây là tâm ý của cô, mọi người vẫn rất thích.
Âu Minh Triết ngồi ở một bên, nhìn cô lấy từng món ra, nội tâm cũng vô cùng mong đợi, không biết Đàm Tiểu Ân sẽ tặng anh quà gì.
Tiểu nha đầu cho tới bây giờ còn chưa tặng gì cho anh đâu đấy!
Âu Châu Du cầm lấy quà Đàm Tiểu Ân tặng thưởng thức: “cảm ơn em, em có lòng quá. Em còn là sinh viên, kiếm tiền không dễ dàng, còn nghĩ tới mua quà cho mọi người, Không giống Bảo Bảo nhà chị, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, cũng không thấy nó tặng quà gì cho chị bao giờ.”
Cũng còn may Đinh Cẩn lúc này không ở đây, nếu không, nghe được mẹ hắn nói như vậy, đoán chừng giận đến hộc máu.
Đàm Tiểu Ân nói: “chị quá khen rồi, chị bình thường đối với em tốt như vậy, em cũng không làm được cái gì. Nhưng mà thật sự rất cảm ơn mọi người.”
Bà Âu nói: “Đều là người một nhà, Tiểu Ân con khách sáo rồi.”
“…” Âu Minh Triết ngồi ở một bên, nhìn ba người cái nói chuyện phiếm, trò chuyện rất thoải mái hình như hoàn toàn coi anh là không khí rồi, mà Đàm Tiểu Ân ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn sang anh.
Cô chẳng lẽ không cảm giác được có gì không đúng sao?
Mọi người đều có quà rồi, thế quà của anh đâu!
Đàm Tiểu Ân cùng bà Âu và Âu Châu Du trò chuyện xong, liền trở về phòng cất cặp sách.
Cửa đột nhiên mở ra, Âu Minh Triết đi vào.
Nhìn thấy Âu Minh Triết, Đàm Tiểu Ân có chút ngoài ý muốn, “Ồ, sao chú lại đi lên đây?”
Âu Minh Triết nhìn sang Đàm Tiểu Ân, “mọi người đều có quà, thế còn anh?”
Làm sao có thể không có quà của anh!
Hại anh mong đợi nửa ngày.
Đàm Tiểu Ân ngoài ý muốn nhìn anh, “Nhưng mà… Tặng quà là vì cảm ơn bọn họ bình thường đối tốt với em.”
“Chẳng lẽ bình thường anh đối với em không tốt?” Âu Minh Triết vô cùng bất bình.
Không có mong đợi thì không có thất vọng
Hơn nữa cả nhà đều có, chỉ có anh không có!
Anh chẳng lẽ không bằng cả anh rể sao?
Đàm Tiểu Ân đi tới một bên, nói: “chú đối với em rất tốt! Nhưng mà, chú cái gì cũng không thiếu, em cũng không biết mua cho chú cái gì. Nếu không chú nói xem, chú muốn cái gì, em mua cho chú.”
Không phải là quà thôi sao?
Không nghĩ tới anh để bụng như thế.
Âu Minh Triết nói: “anh bảo em mới mua, có ý nghĩa sao?”
Mình đòi và cô tặng, căn bản là hai khái niệm khác nhau.
Đàm Tiểu Ân nhìn anh, có chút bất đắc dĩ, “Vậy chú muốn thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.