Chương trước
Chương sau
Lâm Vi rửa mặt xong, nhìn thấy hai người tranh cãi đang hăng, không nhịn được hỏi một câu, “Các cậu đang nói gì vậy?”
Vũ Minh Hân dĩ nhiên sẽ không thừa nhận cô ta đang tức giận, đem ảnh đăng lên, kết quả bị mắng xối xả vào mặt, mặt đen xì nói: “Không có gì.”
Lâm Vi nói: “Nhanh lên một chút đi, không muộn bây giờ.”
Vũ Minh Hân nhìn Lâm Vi, có chút ê ẩm mà nói: “cậu không huấn luyện, gấp gáp như vậy làm cái gì?”
Lâm Vi nói: “tôi ngày hôm qua thân thể khó chịu, cùng huấn luyện viên Lưu xin nghỉ. Hôm nay tốt hơn nhiều.”
Lâm Vi cũng không phải là loại cố ý lười biếng.
Vũ Minh Hân nhìn Lâm Vi một cái, quay đầu đi, lại không nhịn được trong lòng mắng một câu.
Cô ta cảm thấy Lâm Vi thật sự rất giả tạo, rõ ràng muốn lười biếng, còn kiếm cớ.
Đàm Tiểu Ân rất nhanh rửa mặt xong, cùng Lâm Vi cùng đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân nhìn Lâm Vi, nói: “cậu không tức giận à?”
Tối hôm qua cùng Hồ Tiểu Tri cãi nhau, một đêm đều không lên tiếng.
Lâm Vi nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, cười một tiếng, “Đều là ở chung trong cùng ký túc xá, có gì phải tức giận. Hồ Tiểu Tri sau này hẳn là sẽ không nói bậy bạ nữa.”
Đàm Tiểu Ân nhìn Lâm Vi, cảm thấy Lâm Vi là một người rất hoàn mỹ. Khắp mọi mặt ưu tú không nói, còn rất khoan dung, cũng không quá thù dai.
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “Có thể cùng cậu làm bạn cùng phòng, cảm giác thật hạnh phúc a.”
Lâm Vi cười một tiếng, hai người đi tới, đúng dịp thấy huấn luyện viên Lưu, huấn luyện viên Lưu nhìn Lâm Vi, không nhịn được hỏi một câu: “khỏe rồi hả?”
“Tốt rồi ạ, cảm ơn huấn luyện viên quan tâm.” Lâm Vi lễ phép cười cười.
Huấn luyện viên Lưu dáng dấp thật đẹp trai, chắc chỉ hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, mặc đồ rằn ri, đẹp trai mê người, Đàm Tiểu Ân nhìn huấn luyện viên Lưu, không biết tại sao cũng nhớ tới Âu Minh Triết.
Anh lúc trước cũng là quân nhân, anh mặc quân trang, hẳn là so với người này còn đẹp trai hơn?
Chỉ là suy nghĩ một chút, Đàm Tiểu Ân liền có chút nhiệt huyết sôi trào. Chẳng qua là đáng tiếc cho anh, một người tốt như vậy, biến thành như bây giờ, thật sự rất đáng tiếc.
Lâm Vi thấy Đàm Tiểu Ân vẫn nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên Lưu, không nhịn được cười một tiếng, “Làm sao, nhìn ngây người?”
“…” Đàm Tiểu Ân không nói gì mà trừng cô ấy một cái, “Nào có?”
“Cậu mới vừa rõ ràng vẫn nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên Lưu! Có gì phải ngượng ngùng,rất nhiều nữ sinh đều thích anh ta.”đàn ông Mặc quân trang là đẹp trai nhất, Lâm Vi thở dài nói: “Nếu mình sau này có thể gả quân nhân thì tốt quá.”
Đàm Tiểu Ân nhìn cô ấy một cái, biết trong lòng mỗi cô gái nhỏ đều có một giấc mộng được làm quân tẩu, chẳng qua là, vẫn là không nhịn được nhổ nước bọt nói: “Nghe nói làm quân tẩu đều rất khổ cực, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp.”
Đinh Cẩn đi theo bạn cùng phòng đứng chung một chỗ, đúng dịp thấy Đàm Tiểu Ân cùng Lâm Vi vừa nói vừa cười bộ dáng.
Hắn nhìn Đàm Tiểu Ân, Đàm Tiểu Ân cùng hắn học cùng khoa, bây giờ là bạn học, chỉ bất quá, sau khi đi tới trường học, bọn họ cho tới bây giờ không có chào hỏi.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được, mình nói chuyện với Đàm Tiểu Ân, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào, anh không muốn chuốc lấy nhục nhã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.