Tả Dục đứng ở bên cạnh Đinh Cẩn đột nhiên tiến tới, hướng về phía Đinh Cẩn nói: “cậu nhìn xem, cô gái bên cạnh Lâm Vi kia nhìn xinh thật đấy!”
“…” Đinh Cẩn thuận theo lời của Tả Dục, nhìn về hướng của Lâm Vi.
Lâm Vi bây giờ cũng có một chút nổi tiếng, cho nên, các bạn học đều biết cô ấy.
Đinh Cẩn ngày ngày nghe mọi người nói, dĩ nhiên cũng biết.
Chẳng qua là, giờ phút này, đứng ở bên cạnh Lâm Vi chỉ có Đàm Tiểu Ân…
Đàm Tiểu Ân tuyệt đối không phải là người thu hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn thích Đàm Tiểu Ân, là bởi vì thời gian lâu dài, thích người này, mới cảm giác cô xinh đẹp.
Lại không nghĩ rằng, Tả Dục, rõ ràng không quen biết Đàm Tiểu Ân, lại sẽ nói ra những lời này.
Cái này làm cho Đinh Cẩn có cảm giác đồ đạc của mình bị người khác dòm ngó, cố ý cùng Tả Dục đánh trống lảng, “Không cảm thấy.”
“Rất xinh a!” Tả Dục hướng về phía Đinh Cẩn nhổ nước bọt nói: “cũng đúng, lấy con mắt tầm thường của các cậu, phỏng chừng cũng chỉ nhìn vào mắt cô gái Lâm Vi kia!”
Cậu ta cảm thấy Lâm Vi cũng không xinh đẹp bằng Đàm Tiểu Ân.
Cô đứng ở nơi đó, giống như một hồ nước mùa thu tĩnh lặng, để cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Hết lần này tới lần khác ánh mắt của cô, như là ánh sáng mặt trời rạng ngời rực rỡ.
Đinh Cẩn, “…”
Đối mặt với quái thai cócái thẩm mỹ không giống người bình thương này, quả thật là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378725/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.